Trần Bình cảm thấy hai tay run lên, ông ta không biết Triệu Phong là ai, những thể lực của người thanh niên này không ai sánh bằng.
Lúc này, trái tim của Trần Bình như bị đào rồng, không còn sức sống.
Đột nhiên, Trần Bình hít một hơi, nắm đấm đâm vào mặt Trần Khai Vũ, mắng: "Đồ khốn kiếp, hôm nay mày thật sự hại chết tao rồi!" Trần Khai Vũ nằm mơ cũng không ngờ bố mình sẽ đánh mình trước, và Trần Khai Vũ che mặt ngơ ngác.
Lúc này không chỉ Trần Khai Vũ mà những người khác cũng rất khó hiểu.
Ngược lại Trương Hòa Chính như hiểu ra điều gì đó, trong lòng hít một hơi, Triệu Phong này thật sự có khả năng đối phó Trần Bình sao? Trần Bình lúc này mới cúi đầu đi đến trước mặt Triệu Phong, bây giờ ông ta hoàn toàn mất hết khí thế ban nãy, còn khom lưng cúi thấp đầu.
Trần Bình: Cậu Triệu, chuyện này là lỗi của con trai tôi.
Tôi thay mặt nó xin lỗi anh.
Xin anh hãy cho tôi một con đường sống, tha thứ cho tôi!" Hành động này ngay lập tức khiến những người có mặt tại hiện trường bùng no! Trần Bình đã nhận lội, lãnh đạo Trần vừa tuyên bố muốn điều tra Tập đoàn Phi Vũ sao đã khom mình xin lỗi Triệu Phong, chuyện gì đang xảy ra vậy! Những người có mặt, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả Thượng Bân và Bảng Hồng cũng không ngờ Trần Bình sẽ làm như vậy! Triệu Phong lạnh lùng nói: "Ông không biết dạy con, nuông chiều cậu ta thì thôi, còn muốn dùng quyền lực trong tay để chèn ép công ty khác.
Người như ông, hoàn toàn không xứng với vị trí hiện tại!" Trần Bình sợ tới mức dạ đầu phát tế, trong lòng cảm thấy hối hận khôn xiết, nếu lúc nãy đi vào không có thái độ như vậy, có lẽ Triệu Phong còn có thể cho ông ta thêm một cơ hội, nhưng tại sao ông ta lại không trân trọng chứ! Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, bây giờ đừng nói Triệu Phong tha thứ cho ông ta, không đập thêm một cước đã là may mắn lắm rồi.
Trần Khai Vũ đi tới bên cạnh Trần Bình nói: "Bố, bố tại sao phải xin lỗi nó, chẳng lẽ với địa vị của bố mà còn phải sợ nó sao tùy!" Trần Bình nghe xong tức muốn nổ phổi, dưới cơn tức giận, đã cho Trần Khai Vũ một cái tát, tủm Trần Khai Vũ, tức giận nói: "Quỳ xuống xin lỗi cậu Triệu!" Trong lòng Trần Bình lúc này chỉ muốn xin Triệu Phong tha thứ, bởi vì một khi ông ta ngã xuống, thì đừng nghĩ tới việc bò dậy được.
Trần Khai Vũ lạnh giọng nói: "Bố, sao bố phải làm như vậy! Nhưng con tuyệt đổi không thể quỳ lạy nỏ, chuyện này nếu truyền ra không chỉ còn mất hết mặt mũi, mà cả bố sau này cũng sẽ không ngẩng đầu lên được ở Giang Nam Còn để ý mặt mũi? Trần Bình tức giận đến bật cười, hiện tại đến mạng của mình còn không biết có giữ được không, còn để ý mặt mũi! Trần Bình: “Được!
Được mày sợ mất mặt thì đừng quỳ, từ hôm nay tao sẽ không có đứa con trai như mày nữa!”
Sau đó, bịch một tiếng, Trần Bình vậy mà quỳ trước mặt Triệu Phong.
Trong phút chốc, trong sảnh tiệc lặng ngắt như tờ.
Trần Bình nói: "Cậu Triệu, là tôi không biết dạy con, xin anh hãy cho tôi một cơ hội!”
Tất cả những người có mặt đều nhìn về phía Trần Bình đang quỳ ở đó, ngoại trừ kinh ngạc, tất cả đều đang suy đoản thân phận của Triệu Phong.
Nhưng với hiểu biết của bọn họ, làm sao họ có thể đoán được Triệu Phong là con trai của một gia tộc Ngoan Nhân đến từ Kinh Đô Triệu Phong lạnh lùng nhìn Trần Bình đang quỳ ở đó, không nói lời nào, vẻ mặt lộ rõ vẻ dữ tợn.
Và vào lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân hồn loạn truyền đến từ bên ngoài biệt thự.
Lúc này, một người của hốt hoảng chạy vào.
Người đó nói với Trương Hòa Chính: Lãnh đạo Trương, ngoài cửa có người không mời mà đến, chuẩn bị xông vào! "
Vẻ mặt của Trương Hòa Chính chìm xuống, yến tiệc của ông ta mà kẻ nào dám xông vào, đúng là coi trời bằng vung! Trương Hòa Chính lạnh lùng hỏi: