Sau khi Kim Nam nghe được những lời này, sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn, bởi vì người mà Xà Bi chỉ trong lúc nói những lời này là Triệu Phong Bop! Kim Nam tất một bạt tai lên mặt Xà Bi.
“Mẹ nó, cậu chủ Triệu là người mà mày có chỉ trỏ như thế à, tao thấy mày chán sống rồi đó!”
Kim Nam lạnh lùng hét lên.
Xà Bì bị cái tát này làm cho đầu óc rối mù, vô cùng bối rối.
Kim Nam không để ý đến Xà Bì nữa mà kính cẩn nghiêng người về phía Triệu Phong và nói: “Cậu Triệu, thật xin lỗi vì tôi đã đến trễ rồi!”
Lời này vừa nói ra thì Xà Bì và mấy tên thuộc hạ của anh ta trổ mặt đứng nhìn.
Kim Nam là một nhân vật lớn ở Khu Xảm của Kinh Đô, sao có thể kinh cần với một thằng nhãi như vậy chứ! *Kim Nam, cậu biết mấy người này sao?”
Triệu Phong hỏi với giọng điệu lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút cảm xúc gì.
Kim Nam vô cùng ngạc nhiên, mồ hôi lạnh ngay lập tức chảy ra trên trán.
"Tôi!
Tôi thật sự không biết bọn họ!" Kim Nam trả lời với giọng điệu run rẩy.
Xà Bi ở bên cạnh vẫn luôn cảm như hến, muốn bỏ chạy nhưng anh ta phát hiện ra thuộc hạ của Kim Nam đã bao vây cả rồi.
Âm một tiếng Xà Bì quỳ xuống trước mặt Triệu Phong: "Triệu!
cậu Triệu, xin lỗi, tôi tôi!
tôi sai rồi!”
Triệu Phong cười đầy lạnh lùng, đứng dậy đi tới trước mặt Xà Bi, cười nói: "Bây giờ không dạy tôi viết chữ chết như thế nào nữa à?”
Xà Bi bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, chỉ hận bản thân vừa nãy sao có thể đắc tội với một nhân vật lớn như vậy.
"Không!
không dám nữa, cậu Triệu, là tôi có một không thấy Thái Sơn, anh!
anh tha cho Xà Bì tôi đi, làm trâu làm ngựa gì cũng được hết!" Xà Bì nói, với giọng khẩn cầu, Lúc này, Kim Nam mới biết được mọi chuyện đã xảy ra lúc nãy từ miệng của những người qua đường ở bên cạnh, anh ta tức tới mức siết chặt nắm đấm và đấm một đấm lên mặt Xà Bì.
“Dùng tiếng tăm của Kim Nam tạo để đi đánh nhau, mày cũng to gan quả đấy chứ!”
Kim Nam hét lên.
Máu tươi ngay lập tức chảy ra từ mũi của Xà Bi, nhưng anh ta cũng không quan tâm đến những điều này nữa, trước mặt có thể bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
"Cậu Triệu, anh giao chuyện này cho tôi đi, xử lý loại người này chỉ làm bẩn tay anh thôi!" Kim Nam quay sang nói với Triệu Phong Triệu Phong không thèm nở lấy một nụ cười, từ trên cao nhìn xuống hỏi Xà Bì: “Làm trâu ngựa thì mày có thể làm được gì?”
Xà Bì sững người, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nói: "Tôi tôi!
cái gì tôi cũng làm được hết!”
“Tao có thể cho mày một cơ hội, từ ngày mai nếu như tao còn nghe được bất kỳ người nào làm chuyện ác trên con đường này nữa thì sau này đến da của Xà Bì mày cũng không còn đâu!”
Triệu Phong lạnh lùng nói.
Cho dù giết loại người như Xà Bì thì cũng chẳng có ý nghĩa gì to tát cả.
Hơn nữa vì ở gần đây là một khu Chợ Đêm, lại có rất nhiều công trường ở gần đó nên lúc nào cũng lộn xộn, những chuyện như đánh nhau cướp bóc đều là những chuyện nhìn mãi thấy quên mất thôi.
Xà Bì có thể gọi nhiều thuộc hạ đến như vậy, chứng tỏ anh ta ở đây cũng có chút uy tín, nếu quản lý tốt an ninh trật tự ở gần đây thì cũng xem như Xà Bì lấy công chuộc tội, Xà Bì gật đầu lia lịa, loại chuyện này đối với anh ta mà nói thì thực sự chẳng khó chút nào.
Kim Nam hiệu dụng ý của Triệu Phong, cũng không ra tay độc ác với Xà Bì nira.
"Xà Bì, đây là cơ hội cuối cùng của mày, nếu mày dám giở trò gì thì hãy tự mình nghĩ đến hậu quả đi!”
Sau khi Kim Nam nói xong thì phất tay với mọi người.
Mọi người tản đi rất nhanh.
Những người được Xà Bì gọi tới không biết Kim Nam, những người có thể khiển Xà Bì quỳ xuống xin lỗi như vậy thì bọn họ cũng tự biết mình không chọc nổi, nên cũng không ở lại nữa.
"Cậu Triệu, đã có tin tức của thằng nhóc họ Thằng kia rồi, chỉ là.
.
"
Sau khi mọi người giải tán, Kim Nam thấp giọng nói với Triệu Phong.
Triệu Phong cau mày, không ngờ tốc độ làm việc của Kim Nam lại nhanh như vậy, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thôi mà đã có thể tìm được tung tích của Thang Minh Thành từ trong lịch trình dày đặc của anh ta.
"Đã bắt được chưa?" Triệu Phong hỏi.
Kim Nam lắc đầu, vẻ mặt có hơi khó coi, nói: "Người của chúng tôi đã đến muộn một bước.
Lúc chúng tôi tới, anh ta đã chạy mất rồi.
Tôi đã tiếp tục phải người đi tìm anh ta rồi!”
Nhìn dáng vẻ này của Thang Minh Thành thì anh ta biết có người đang tìm mình nên mới cẩn thận dè dặt như thế.
Hơn nữa chắc hẳn anh ta đạt được thỏa thuận nào đó với Chu Cẩn rồi, bằng không anh ta không thể ra tay với tập đoàn bọn họ được! "Tốt nhất là bắt sống, còn nếu không bắt sống được thì cũng không cần phải để lại