Giám đốc nhà hàng nghe vậy sửng sốt, vô cùng bất mãn với thanh niên này.
Nhưng vì phép lịch sự vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Thưa anh, hai vị này là khách quý của nhà hàng chúng tôi, không cần xếp hàng, nếu anh muốn ăn thì có thể tiếp tục chờ thêm một lát, nếu bất mãn thì có thể khiếu nại với ông chủ!”
Khi giám đốc nhà hàng nói những lời này, tuy rằng nghe thì có vẻ lễ phép nhưng ý tử lại ẩn chứa sự cường thể “Khách quỷ, chẳng lẽ tôi không phải khách quý sao? Ông có biết tôi là ai không?" Người đàn ông vừa nói vừa nhìn về phải ba người trước mặt với vẻ khinh thường.
"Thưa anh, tôi thật sự không biết anh là ai!" Giám đốc nhà hàng thật sự không vui, loại nhà giàu mới nối này ông ta cũng từng gặp nhiều rồi, tự cho là mình có thân phận tôn quý, thật ra ở trước mặt những nhân vật lớn lại chăng là cải định gi! “Tôi là cậu chủ của tập đoàn Phạm Thị, ông còn không mau sắp xếp phòng cho tôi!”
Thanh niên nói xong còn cố ý liếc nhìn Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp.
Tập đoàn Phạm Thị? “Bố của anh là Phạm Cảnh Minh?”
Giám đốc nhà hàng hỏi.
Người đàn ông biết giám đốc nhà hàng biết tên bố mình, sắc mặt lại càng thêm khinh thường, cái mũi hếch cao đến tận trời rồi.
"Ông biết thế là tốt, sao còn không mau sắp xếp chỗ ngồi cho tôi đi, nói không chừng sau này tôi còn nói tốt vài câu về mấy người trước mặt bố tôi!”
Người đàn ông ngạo mạn nói.
Phụt! Giám đốc nhà hàng nghe được lời này nhìn không được mà bật cười.
Phải biết rằng ông ta từng gặp qua người tên Phạm Cảnh Minh này, ở trước mặt ông chủ, tên Phạm Cảnh Minh hoàn toàn là dáng vẻ nịnh bợ, nói gì đến con ông ta! “Anh vẫn là nên cút đi, cho dù là bố anh tới đây cũng không có tư cách nói chuyện cùng tôi như vậy đâu!”
Giám đốc nhà hàng nói rồi xoay người đưa Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp tiến vào nhà hàng.
Người đàn ông nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống.
Một cái nhà hàng nhỏ bé thôi mà lại dám không xem mình ra gì như vậy.
Q Đi theo giám đốc nhà hàng, Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp được đưa tới một căn phòng tuy không lớn nhưng trông rất đẹp.
“Hai vị có yêu cầu gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.
"
Giám đốc nhà hàng nói xong lập tức rời khỏi phòng.
Điều khiển ông ta không ngờ tới là vừa mới đi ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng chửi bậy từ bên ngoài truyền tới.
Vừa nhìn qua đã thấy tên cậu chủ nhà họ Phạm kia vẫn còn chưa đì, sắc mặt đầy bất bình đứng ở cửa nhà hàng kêu gào.
"Các người muốn làm gì?" Giám đốc nhà hàng đi tới, lạnh giọng nói.
Mấy người đàn ông thầy giám đốc đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hôm nay cậu chủ tôi đây sẽ dạy cho các người một bài học, phải nhà hàng đi cho tôi, để tôi xem ông ăn nói thế nào được với ông chủ!”
Nói rồi, người đàn ông xoay người ra hiệu ánh mắt với mấy tên thuộc hạ.
Mấy tên thuộc hạ sốt nổi vén tay áo lên, chuẩn bị đi về phía nhà hàng, “Tên nhãi, anh đừng có mà mơ tưởng, hậu quả của chuyện này anh không gánh nổi đâu, đến lúc đó bố anh cũng không cứu được anh đâu!”
Giám đốc nhà hàng không giận mà ngược lại còn bật cười, đối với cái tên không biết sống chết này, trong lòng tràn đầy khinh thường.
“Ha ha! "
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Một cái nhà hàng mới mở mà cũng dám uy hiếp ông đây à, tôi ngược lại muốn xem xem rốt cuộc ông chủ của các người có bản lĩnh gì mà dám lên giọng với tập đoàn Phạm Thị nhà tôi!”
Nói rồi, mấy tên thuộc hạ trực tiếp đấy giám đốc nhà hàng ra, bắt đầu làm loan.
Những tiếng bùm bùm và tiếng kêu của khách hàng xen lẫn khiến cho cả nhà hàng trở nên hỗn loạn, Có điều cũng may là mấy tên này chỉ đập đồ đạc chứ không dám ra tay với khác hàng.
Giám đốc nhà hàng thấy vậy vô cùng bình tĩnh, hôm nay tên nhãi này đập hết, lát nữa sẽ có người phải bồi thường gấp mười gấp trăm lần.
"Ô wow, ông vẫn còn bình tĩnh vậy sao?" Người đàn ông cười nói.
Giám đốc nhà hàng khẽ mỉm cười nói: “Đập đi, anh đập càng nhiều thì lát nữa sẽ chết cũng thảm!”
Bên trong nhà hàng, Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp đang ăn cơm, nghe được tiếng ầm ỹ bên ngoài trong lòng cũng không khỏi dậy sóng.
Khi Mộc Hồng Diệp muốn đứng dậy đi xem tình hình thì lại bị Triệu Phong gọi lại.
“Không cần xem đâu, chắc