Triệu Phong vốn dĩ muốn cùng Mộc Hồng Diệp đi ăn nhưng Mộc Hồng Diệp lại nhất quyết muốn về nhà nấu cơm.
"Gần đây tôi học được vài món mới, anh không muốn nếm thử sao?" Triệu Phong đương nhiên biết tay nghề của Triệu Phong, so với mấy đầu bếp tay nghề kém ở các quán cơm thì có lẽ tốt hơn nhiều, Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp đi tới siêu thị mua chút đồ ăn rồi chuẩn bị về biệt thự Thiên Vân Sơn.
Vừa tiến vào biệt thự, Triệu Phong vô tình thấy một bóng dáng lấp ló phía rừng cây.
Triệu Phong chỉ cho rằng đó là vệ sĩ của nhà Mộc Hồng Diệp tìm tới nên.
không để ý lãm.
“Không ngờ vệ sĩ gia tộc đưa tới lại ngày càng chuyên nghiệp hơn.
”
Vừa mở cửa biệt thự Triệu Phong vừa nói.
Mộc Hồng Diệp sửng sốt nói: "Mấy ngày nay tôi không thấy động tĩnh gì đã bảo họ rời đi rồi!”
Ong!
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Triệu Phong.
Hai bóng người vừa rồi đều không phải người của gia tộc! “Không hay rồi!”
Triệu Phong vừa dứt lời.
Đoàng! Tiếng súng lập tức vang lên.
"A! "
Triệu Phong phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức ẩn đầu Mộc Hồng Diệp xuống mới có thể tránh được viên đạn.
Thế nhưng Triệu Phong lại không may mắn thoát khỏi, viên đạn bắn vào thủy tinh, của một nhát vào cánh tay Triệu Phong.
Máu tươi không ngừng chảy ra.
"Anh bị thương.
"
Mộc Hồng Diệp thấy thế, lập tức giữ chặt cánh tay Triệu Phong “Không sao đâu! Mau vào đi!" Chỉ trong nháy mắt, Triệu Phong đã dùng cánh tay kia mở cửa ra, một tay giữ lấy Mộc Hồng Diệp, cúi người đi vào biệt thự, núi phía sau cánh tủ.
Đoảng! Cùng lúc đó, một tiếng súng lại vang lên lần nữa! Lần này, viên đạn bắn thẳng vào mặt tủ, tạo thành một lỗ đen lớn.
Triệu Phong tức giận không ngừng tìm kiếm vị trí tay súng, trong lòng hận không thể lập tức lao ra làm thịt tên khốn đó.
Có điều, nghĩ đến Mộc Hồng Diệp vẫn còn ở đây, nếu như anh cứ như vậy lao ra, có người khác xông tới thì phiền phức to! Một phút trôi qua, tiếng súng không vang lên nữa.
Nhưng Triệu Phong biết, tay súng đó chắc chắn chưa đi, chỉ đang đợi mình thò đầu ra thôi.
"Trốn ở đây đi, đừng đi ra!" Triệu Phong cẩn thận dặn dò Mộc Hồng Diệp.
Trước mắt cứ trốn như vậy cũng không phải cách, Triệu Phong chỉ có thể dựa vào chính mình để dụ tay súng ra.
“Anh nhất định phải cẩn thận đẩy! "
Mộc Hồng Diệp đỏ mặt nói.
Triệu Phong khẽ mỉm cười gật đầu, ngay sau đó hai chân dùng lực, khom người nhảy từ ngăn tủ tới tránh sau sô pha.
Khi Triệu Phong dựa vào cửa sổ, tiếng súng lại một lần nữa vang lên! Lúc này tên sát thủ kia dường như đã đoán được vị trí của Triệu Phong, viên đạn trực tiếp bản gần trúng chỗ của Triệu Phong, chị các đầu anh chưa tới năm xăng tỉ mét, “Mẹ nó chứ?”
Trong lòng Triệu Phong măng thầm, tay súng này kiên nhẫn hơn nhiều so với những tên anh từng gặp trước đây.
Sau khi xác nhận đại khái vị trí của tay súng, Triệu Phong lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho hai vệ sĩ trước đây của Mộc Hồng Diệp, bảo họ chuẩn bị tới xử lý tay súng kia.
Thế nhưng mãi vẫn không có người nghe máy.
Trước mắt không thể dựa vào cái gì nữa.
Vị trí của tay súng ở ngay ngoài cửa Sổ, Triệu Phong chỉ có thể nghĩ cách vòng qua cửa sổ mới có thể có cơ hội bất được tay súng.
Triệu Phong lại một lần nữa nhảy về phía bên cạnh Mộc Hồng Diệp.
Lúc này tay súng vẫn chưa nổ súng, có vẻ như đã rời khỏi vị trí.
“Lát nữa đi ra ngoài em không cần làm gì cả, chỉ cần tránh bên ngoài gara thôi!”
Triệu Phong nói nhẹ bên tai Mộc Hồng Diệp! “Vậy còn anh?" Trong lòng Mộc Hồng Diệp tràn đầy lo lắng hỏi! Triệu Phong cảm thấy ấm áp, có điều khóe miệng lại cong lên một nụ cười lạnh: "Có người muốn giết tôi, sao có thể dễ dàng như vậy được!" “Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hai người cong người rời khỏi biệt thự, đi tới trước gara, Triệu Phong đưa Mộc Hồng Diệp tới một góc gara, còn dùng ít đồ che chắn cho Mộc Hồng Diệp.
Veo!
Trong bóng đêm, bóng dáng Triệu Phong vô cùng quỷ dị, trực tiếp bật tường ra khỏi biệt thự, nhanh chóng chạy tới phía sau nhi.
Đoàng! Quả nhiên! Đúng như Triệu Phong dự đoán.
Khi sắp tới rừng cây, tiếng súng lại một lần nữa truyền tới, chẳng qua lần này tiếng súng rất gần, viên đạn cũng trực tiếp bạn tới cái cây phía sau Triệu Phong.
Triệu Phong nhìn thấy một bóng đen cách đó không xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo! Mà tên sát thủ