“Bây giờ anh cút đi được rồi.
Nếu anh dám hé răng ra dù chỉ nửa câu và làm lộ chuyện này.
Thì tôi dám bảo đảm nhà họ Tề không chỉ là phá sản, trên dưới người nhà của các người cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này!”
Triệu Tự Nguyên nói xong thì vẫy ta ra hiệu cho hai vệ sĩ.
Tề Tử Dân mất hết hi vọng.
Anh thật không ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà bản thân đã đi đến bước này.
Sau khi Tề Tử Dân bị đuổi ra ngoài, Triệu Tự Nguyên nhấc điện thoại lên.
*Nguyên Lão, Triệu Phong đã ra tay rồi!”
Triệu Tự Nguyên nói vào điện thoại “Được, tôi đã sắp xếp người đưa Thị Bất Du đến biệt thự của cậu rồi, Nhớ kỹ! đây là cơ hội cuối cùng của cậu.
"
Nguyên Lão chậm rãi nói ở đầu dây bên kia Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Triệu Tự Nguyên trở lên lạnh lẽo chưa từng có.
Lần này anh ta có thể đuối Triệu Phong ra khỏi gia tộc hoàn toàn rồi.
Thị Bất Du này chính là át chủ bài lớn nhất của anh ta.
Cũng vào lúc này, Triệu Phong đang ngồi trên số pha trong phòng khách biệt thự, nét mặt anh nghiêm nghị.
9526 thì đang đứng bên cạnh.
“Cậu chủ, thầy của cậu ngài Thơ Bất Du đang ở Kinh Đô, chỉ có điều là đang bị ai đó giấu đi rồi.
"
Thần Phong cau mày.
Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi thở ra một vùng khói thuốc nhàn nhạt.
Thị Bất Du đã mất tích lâu như vậy, không ngờ vẫn còn đang ở Kinh Đô.
Điều này làm Triệu Phong nảy sinh nhiều nghi ngờ trong lòng.
“Tiếp tục cho người âm thầm tìm kiếm.
Nhớ kỹ, đừng làm ồn ào, phải bảo đảm an toàn cho thấy tôi.
Triệu Phong dặn dò.
9526 gật đầu, sau đó rời khỏi biệt thự.
Vào lúc này, Thị Bất Du đang bị giam giữ trong tầng hầm biệt thự của Triệu Tự Nguyên, Mặc dù bị giam cầm lâu như vậy, nhưng khi sắc của Thị Bất Du vẫn còn rất tốt.
“Thưa ông Thi Bất Du, ông đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Triệu Tự Nguyên đi đến bên cạnh Thị Bất Du, khuôn mặt lộ ra vẻ gian xảo, Thị Bất Du cười khẩy, khinh thường nói: “Triệu Tự Nguyên, cậu cho rằng bất tôi có thể uy hiếp được Triệu Phong thì cậu thật quá ngây thơ rồi.
Dù tôi có chết tôi cũng sẽ không giúp cậu.
Cậu hãy bỏ ý định đó đi!" Triệu Tự Nguyện nghe đến câu này, giữa hai lông mày không khỏi lóe lên.
một ý niệm giết chóc.
Nếu không phải Nguyên Lão đã căn dặn không được làm hại tính mạng của Thi Bất Du, Triệu Tự Nguyên đã giết ông ta từ lâu rồi.
| "Cái đồ giả kia, đã cho ông chút thể diện rồi nhé.
Xem ra tôi đối với ông quá lịch sự rồi!”
Triệu Tự Nguyên nói xong, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho mấy vệ sĩ sau lưng, nói tiếp: "Ông ta được ca tụng là họa sĩ tranh thủy mặc số một Hoa Hạ đây.
Vậy thì hôm nay, các người đập gãy tay ông ta cho tôi”
Mấy vệ sĩ tiến thẳng đến trước mặt Thi Bất Du.
“Triệu Tự Nguyên, cậu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi!”
Thi Bất Du nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Tự Nguyện cười chế giễu: “Giết ông? Đừng gấp như vậy, đợi tôi đuổi được cải tên Triệu Phong đó ra khỏi gia tộc xong, sẽ tiên ông lên đường!”
Rắc rắc! Mấy tên vệ sĩ ra tay cực kỳ tàn độc, thẳng thừng bẻ gãy cổ tay của Thị Bất Du Nhưng Thị Bất Du kiên cường không là tiếng nào.
Nhưng dưới cơn đau đang cố kiềm nén, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán của ong.
“Không ngờ cái đồ giả này cũng giỏi chịu đựng thật.
Nhốt ông ta vào lồng lại cho tôi, bỏ đói ba ngày không cho ăn cơm!”
Triệu Tư Nguyễn ra lệnh cho đảm vệ sĩ.
Triệu Tự Nguyên vốn định bắt Thi Bất Du ra mặt khuyên Triệu Phong rút lui khỏi cuộc sát hạch.
Tình hình hiện tại e rằng kế hoạch này không thể thực hiện nữa!" Ngày hôm sau.
Nếu không có sự hỗ trợ của Triệu Tự Nguyên, dòng vốn lưu động của Tập đoàn Tề Thị sẽ bị đứt đoạn và rất nhanh thôi sẽ đứng bên bờ vực phá sản.
Tề Tử Dân vô cùng sầu não, trong một đêm gần như đã bạc trắng đầu Ngược lại, phía bên nhà họ Bạch thì mọi thứ đang vô cùng thuận lợi.
Họ nhanh chóng đứng vững trong giới địa ốc của Kinh Đô, sở hữu ngày càng nhiều tài sản, đất đai.
Cộng thêm việc hợp tác với tập đoàn Phi Vũ, càng làm tăng thêm danh tiếng cho họ.
Ngay khi Triệu Phong cho rằng kẻ đứng sau Tề Tử Dân đã định từ bỏ việc phản kháng thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ một số lạ gửi đến, Bên trong là một bức ảnh.
Trong ảnh là một tầng hầm ánh đèn leo lét, Thi Bất Du đang bị nhốt trong một cái lồng.
“Là thầy!”
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Triệu Phong vô cùng tức giận, trong lòng nảy sinh ý định giết chóc điên cuồng.
Triệu Phong trực tiếp gọi vào số điện thoại vừa gửi tin nhắn ảnh tới.
Thế nhưng số máy đã bị khóa, Râm! Triệu Phong đảm mạnh lên bàn làm việc.
Cái bàn vốn làm bằng gỗ nguyên khối đã bị anh đấm đến nứt một đường,