Cát tràn chề đau đớn, vừa khóc vừa nói rồi gục xuống sàn.
Tư thế quỳ như một đứa trẻ ngoan chỉ cầu mong mẹ nhận lại cô, quãng thời gian 20 năm qua của cô thật sự đã quá khổ.
Từ khi có nhận thức cô đã bê vác làm việc tay chân cho mấy tên buôn bán phi pháp ở khu ổ chuột, không có thân ai, ngày ngày chỉ như một con chuột bẩn thỉu lao động cả ngày.
Cô không biết cô là ai, bố mẹ và người thân cô có không? Cô đều không biết, không có ý định đi tìm hiểu.
Cuộc sống mỗi ngày tháng năm trôi qua đều khô khan, cô phải đi ăn trộm ăn cắp để sống qua ngày.
Mới đây nhất cô thấy Doãn phu nhân ở khu đường đi bộ, quan sát bà ta mấy ngày rồi mới đưa ra kết luận.
Không khó để cô kết luận như vậy, bởi vì hai người có gương mặt gần như là song sinh.
"Mẹ, nếu mẹ không nhận con cũng không sao! Nhưng con chỉ xin người đừng đuổi con đi...!Con thật sự không có chỗ ở, con cũng sợ quay lại khu ổ chuột đó bị người ta đánh đập không có cơm ăn...!Mẹ chỉ cần cho con ở một góc nhỏ tròng nhà ăn cũng được.
Con cầu xin mẹ đấy."
Dứt lời Cát liền dập đầu liên tục.
Doãn phu nhân vẻ mặt đầy đau đớn, bà vội vã cúi xuống kéo cô lên.
Đứa con này của bà, tại sao lại khổ sở! Mệnh xui như vậy cơ chứ.
Nó đã sống ở một nơi không ra gì, khó khăn lắm mới tìm ra bà thế mà bà lại nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với nó như thế.
Bà có xứng làm mẹ không chứ.
Nghe từng lời nói thống khổ của Cát bao năm qua trái tim bà như bị dao cát từng mảnh, như bị chà đạp một cách đau đớn.
Bà thấy đau cho cô con gái này, nhưng bà làm sao để mà chấp nhận nổi chuyện này chứ.
"Mẹ xin lỗi mà! Mẹ không biết tại sao con lại bị thất lạc.
Cát Cát, mẹ xin lỗi nhiều lắm."
"Hu oà oà, mẹ...!Con gặp được mẹ rồi! Con khó tin lắm..."
Hai mẹ con họ ôm nhau vào lòng.
Công ty Doãn gia...
Căn phòng chủ tịch âm trầm, không khí đậm đạc khí tức của một người đàn ông trong đó.
Bên cạnh còn có một người đang cúi đầu, hoang mang.
"Lái xe ngay và luôn."
"Rõ."
Người đàn ông kia lập tức rời khỏi căn phòng, lúc này Doãn Chính Tư mới nghiến răng ken két, tức điên đập tay xuống bàn làm việc.
Ánh mắt đầy sát khí nhìn tờ tài liệu trên bàn, ông lại tức giận đến mức bật cười thống khổ, bàn tay chụp lấy tờ tài liệu đó rồi sải bước rời khỏi căn phòng đi xuống dưới công ty, rồi vào một chiếc xe do người trợ lý lái.
...
"Cảm...!Cảm ơn mẹ chấp nhận con! Con gái hứa sẽ ngoan, không gây phiền phức cho nhà."
Âm tiết từ cổ họng Cát phát ra có hơi khàn khàn, nhưng lại có chứa tia vui mừng.
Cô ta vùi vào người Doãn phu nhân khóc mướt tiếp.
Doãn phu nhân xoa đầu cô ta, ánh mắt chứa đầy tia rối loạn.
"Ngoan, mẹ hứa sẽ bù đắp cho con.
Mẹ sẽ không