Nhiệm Quách cười nhẹ, anh đặt đồ xuống bàn sau đó là dang tay ôm trọn cô vào lòng mà an ủi.
"Sao có thể chứ! Em đừng nghĩ nhiều."
Nhận được câu trả lời này Doãn Đoả cảm thấy toàn bộ tâm trạng của mình ổn lại, cô vui mừng khôn xiết là bao.
Mạnh bạo bấu chặt lấy áo anh mà thút thít.
Mọi thứ của cô gần như sẽ tan biến vào hôm nay, nhưng cũng may còn có Nhiệm Quách.
"Em yêu anh."
"Được rồi! Em ngồi xuống đi."
Nhiệm Quách gỡ tay Doãn Đoả ra rồi ấn cô ngồi vào ghế, tay chỉ lên đống đồ trên bàn.
"Anh biết em sẽ buồn nên mang quà về tặng cho em vui.
Vì vậy đừng buồn nữa."
"Có anh rồi em không thấy buồn gì nữa."
Lời nói thật tâm từ trong lòng xuất phát, Doãn Đoả vô cùng yêu người đàn ông này rồi.
Trên bàn, túi đồ hàng hiệu anh mang về tặng cho cô giá trị rất lớn, thế nhưng trong ánh mắt cô chỉ chứa đựng hình bóng của anh.
"Đói không chồng! Em dọn đồ ra chúng ta ăn cơm nha."
Nhiệm Quách ngẩn mặt ra đó.
Từ trước tới nay những lần anh gặp người con gái này đều là thấy cô cười mỉm, không ngờ xảy ra chuyện đau thương như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười được.
"Ừm."
Viện nghiên cứu sinh học...
Doãn gia đã tung tin nhận được đứa con ruột thật, còn người kia là giả.
Thông tin này ngay lập tức nhận được vô số sự quan tâm chú ý, chỉ trong vòng hai ngày mà Cổ Thành đã gần biết hết.
Cũng theo đó Doãn Đoả được giải thoát khỏi câu tiểu tam, bạn bè trong bộ phận nghiên cứu của cô không còn ai bài xích và ghét cô như trước nữa.
Họ liên tục tạo mấy nhóm tự tập để kể chuyện.
"Cũng khó chấp nhận quá đi à! Không ngờ cậu ta là được cầm nhầm về nuôi.
Không biết sao còn có chuyện mang nhầm nữa."
"Đừng nói, đề này hơi khó giải.
Nghe vào nhức nhức đầu."
"Đúng là khó tin thật a trời."
Phòng thực vật cũng đông người quá rồi.
Mà mấy người này lại liên tục nhìn Doãn Đoả như nhìn sinh vật lạ, cô cảm thấy khó chịu nhưng không dám nói.
Kể ra cô được nhận nhầm nuôi đúng là phúc phần may mắn trong đời rồi, không thì có lẽ cô sẽ sống ở khu ổ chuột.
Tuy nhiên có một vấn đề không chỉ của chung cô muốn nghĩ, tại sao ở trong bệnh viện còn có thể bị bế nhầm đi được? Không ai thấy sao?
Doãn Đoả trầm ngâm trong đống suy nghĩ của mình bỗng khiến cô nghĩ tới lời kể của Doãn phu nhân là: Từ khi vừa sinh ra cô rất khoẻ mạnh, nhưng khi bà tỉnh dậy lại hốt hoảng biết tin là cô phải cấp cứu vì hơi thở rất yếu ớt.
Vậy có thể suy đoán rằng, đứa trẻ khoẻ mạnh đó là Doãn Cát thật.
Mà cô lại là đứa trẻ yếu ớt đó, chung quy điều khiến cô đau lòng hơn là tại sao người đó lại bỏ cô rồi cướp Doãn Cát đi.
Ẩn tình trong đó rốt cuộc là gì? Tại sao?
"Từ trước tới nay tớ đã nghi nghi rồi! Nhìn cậu ta thật sự chẳng giống bố mẹ gì, tớ từng cho rằng cậu ấy không phải con của họ cơ, nhưng không ngờ suy nghĩ của tớ lại linh nghiệm như vậy.
Tớ thấy mình hình như có phép thuật lạ, có thể biến suy nghĩ thành thật."
"Hoa tiểu thư, cậu cũng đề cao mình quá