Doãn Đoả mở mắt ra, đầu tiên cô cảm thấy sự nặng nề trong người.
Di chuyển một chút là toàn thân như bị nứt ra, cô nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì lập tức thấy xấu hổ gục mặt xuống giường.
"Đau..."
Cô kêu lên một tiếng.
Quay mặt nhìn bên cạnh, Nhiệm Quách không nằm bên cạnh, mới sáng sớm như vậy không lẽ anh ấy đã đi làm rồi?
Doãn Đoả úp mặt vào giường, để cho bản thân thích nghi một chút với tình trạng đau eo này.
Qua một hồi cô liền ngồi dậy, Nhiệm Quách thế mà còn mặc áo cho cô.
Tâm tình không vui khi nãy biến mất.
Chỉ vì sự tinh tế của chồng mà cô cảm thấy vui vẻ trở lại.
Đồ đạc của cô đã được chuyển hết vào đây ngay ngày hôm kia rồi, Doãn Đoả cũng từng tham quan hết căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của Nhiệm Quách.
Vì thế cô cũng nhớ được mấy vị trí trong nhà cho tới phòng.
Mặc lên bộ váy vàng trắng, cả người cô đã liền toát lên sự thanh lịch.
"Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi."
Gần tới bảy giờ cô mới ăn mặc xong, trước đây cô hay dậy từ sáu giờ.
Chỉ vì sự cường lực của Nhiệm Quách mà cô đã dậy muộn, không thể ngắm được anh rồi.
Cô cười mỉm chào mọi người rồi đi vào trong bếp phụ hai người hầu đang giúp cô chuẩn bị bữa sáng.
"Thiếu gia đã đi làm từ sáng rồi ạ."
Cô người hầu khẽ nói.
Doãn Đoả cười nhẹ, cô biết mà.
Nhiệm Quách là một người rất cuồng công việc, từ nhỏ cô đã nhận thức được điều đó qua tính cách tự lập chặt chẽ của anh.
Đến cả tin đồn cũng chỉ có thể là Tổng giám đốc Nhiệm thị là một tên đầu cứng cuồng công việc, ngoài ra anh chẳng còn dính tin đồn gì nữa.
Quả thật anh ấy cứng đầu trong công việc thật.
Còn cô thì phải làm một người vợ tốt hơn thôi.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia biết người có sở thích trồng rau củ quả nên ngài ấy đã cho người cải tạo miếng đất sau nhà cho người rồi đấy ạ! Nếu thiếu phu nhân thấy nhàm chán quá thì có thể ra sau nhà chơi."
"Anh ấy đã cho người xới đất lên rồi sao?"
Doãn Đoả bất ngờ có chút vui mừng nói.
Nữ người hầu trả lời: "Vâng ạ."
"Thiếu phu nhân không cần đụng tay chân trong bếp đâu ạ! Để hai chúng tôi làm là được rồi.
Người mau qua bàn ăn ngồi đi "
Doãn Đoả còn chưa đụng vào đâu mà đã ra ngoài rồi sao.
Nhưng thôi vậy, hai người là đủ rồi cô chen vào chỉ có thêm trật trội...!Lòng họ.
Ánh mắt một trong hai người kia chẳng thật lòng chút nào.
Biết sao được, cô cũng đâu thể quay lại quá khứ.
Chỉ mong sau này ít lại những người ghét cô thôi.
Doãn Đoả bước tới bàn ăn ngồi.
Lấy máy tính bảng ra coi thông tin.
Ting ting...!_Chúc mừng Doãn Đoả đã lấy chồng nha.
Ting ting...!_Chúc mừng...
Tin nhắn nhóm của học viện nghiên cứu.
Doãn Đoả cười tủm tỉm.
Tút...!_Cảm ơn mọi người lại chúc phúc cho mình.
Ting...!_Khi nào cậu quay lại học viện?
Tút...!_Hết tuần này mình sẽ đi.
"Thiếu phu nhân, mời dùng bữa sáng."
"Vâng, cảm ơn ạ!"
Doãn Đoả đặt điện thoại xuống, rồi lại nhìn hai nữ hầu.
"Hai người có muốn ăn chung không ạ!"
"Ôi không được đâu ạ thiếu phu nhân."
"Đúng rồi ạ! Thân phận chúng tôi quả không xứng ngồi chung bàn với thiếu phu nhân và hai chúng tôi đã ăn từ trước rồi ạ.
Nếu thiếu phu nhân có gì căn dặn thì cứ gọi lớn, hai chúng tôi ra ngoài làm việc đây."
Dứt lời hai người kia liền rời đi.
Cạch...!Cánh cửa đóng lại! Doãn Đoả nhìn xung quanh cũng chẳng có ai nữa.
Hôm nay trời nắng nhẹ như đám cưới ngày hôm qua, không khí mát mẻ.
Sau căn biệt thự là một mảnh đất được xới lên rất tơi xốp, vẫn còn độ ẩm nhất định.
Nói đúng ra là vừa mới được xới lên một lần nữa