Điều kinh hoàng xé toạc lòng người dẫn đến mất thần trí của mỗi người là gì? Còn đối với Doãn Đoả điều kinh hoàng đó đang xảy tới khiến cô bị choáng ngợp tới mức như nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ.
Một cú sốc!
Ngày rơi xuống nước đó đã khiến cô hôn mê bất tỉnh nằm dài trong bệnh viện một tuần.
Một tuần nhắm mắt của cô là xung quanh một đống chuyện xảy tới mà cô không hề biết.
Vừa rồi xuất viện, trước mặt cô là toàn thể gia đình có bố mẹ và cả bố chồng.
Họ dường như đã chờ sẵn cô từ trước ở nhà và tuyên bố Nhiệm Quách và Doãn Cát sẽ cưới nhau.
Còn cô sao? Đương nhiên cô phải ly dị với anh rồi.
Đến khi cả đám người đó rời đi cô vẫn chưa tin sự thật.
Giờ đây căn phòng im lặng, chỉ còn riêng cô đang kinh hoàng chết lặng và Nhiệm Quách ở đây để giải quyết triệt để chuyện này.
Trên chiếc bàn tinh xảo màu trắng ngọc, một tờ giấy ly hôn bày ra sạch sẽ gọn gàng như lấy đi một thoáng kinh hồng của cô.
Trước mặt cô còn có người đàn ông cô yêu, trong ánh mắt anh cô không nhìn rõ điều gì, chỉ cảm thấy hình như anh không mấy bận tâm vào chuyện đang xảy ra.
"Em cũng thấy đấy! Hai bên gia đình đều tán thành anh lấy Cát, vì lợi ích của hai bên anh không có lý do gì để kháng."
Nhiệm Quách rũ ràng tuôn ra những lời nói đó, thậm chí dù thấy gương mặt buồn tột cùng của cô anh vẫn chẳng có dấu hiệu đau lòng.
Tâm trạng như bị một tảng đá đè lên, vừa kinh khủng lại chẳng thể tin nổi, đầu óc cô liên tục đau nhói khi mà mới xuất viện, lại còn hay một tin khủng khiếp như vậy.
Thái độ và lời nói của anh càng khiến cô đau đớn hơn.
"Quách...!Em không dám tin nổi..."
Doãn Đoả mếu máo, cổ họng như bị một khối cục nào đó chặn lại khiến cô khó tuôn lời.
"Em không tin gì?"
Thái độ đó thật quá nỗi bình lặng, Doãn Đoả lại càng thấy đau đớn muốn điên.
"Trước đây em cũng thấy...!Hình như anh không yêu em! Nhưng lúc đó em chỉ nghĩ anh yêu công việc hơn yêu em...!Còn bây giờ em lại nhận rõ ràng hơn...!Anh...!Thật sự không yêu em một chút nào thì phải."
Gương mặt xinh xắn như hoa mùa xuân của mỗi ngày, giờ đây lại như bóng tối buồn bã tái hiện trên gương mặt của cô.
Tâm trí cô đã ngộ nhận ra Nhiệm Quách thật sự không yêu mình, thế nhưng trong trái tim vẫn không chấp nhận nổi, vẫn tin rằng anh có yêu cô.
Bởi cô yêu anh bằng cả trái tim.
Đôi mắt chứa đựng sự mờ nhạt hướng về phía anh, đột nhiên một nụ cười bên mép anh nhếch nhẹ lên, Nhiệm Quách như đang cười nhạo báng cho câu nói vừa rồi của cô.
"Tiểu Đoả, sao lại thành ra yêu nhau rồi? Cuộc hôn nhân của chúng ta chẳng phải là vì lợi ích thôi à? Em đã tính xa đi đâu rồi đấy?"
Tim cô chợt nhói lên một cái, cả lồng ngực cứ như đang hốt hoảng đập phập phồng.
"Không phải? Tại sao là lợi ích chứ? Rõ ràng anh rất quan tâm em...!Đó không phải là anh yêu em nên mới lấy em sao? Anh đã lừa dối em sao?"
Tâm lý rơi vào tột cùng đau đớn, Doãn Đoả cay người gào lên.
Ánh mắt Nhiệm Quách bắt đầu rơi vào trầm tư, anh nhìn cô một cách khó hiểu.
"Đồ lừa đảo, nếu đã không yêu em thì tại sao lại cưới em? Bây giờ lại ly hôn để cưới Doãn Cát, hai người thật ra đã tình tứ với nhau sau lưng em rồi đúng không?...!Hức..."
"Anh đâu có lừa đảo? Chẳng phải em từng nói vì lợi ích hai bên, kết hôn cũng được, cuộc hôn nhân của chúng ta vì lợi ích, nhưng tiếc là em không còn là tiểu thư nữa.
Giờ đây Doãn gia có một người tài giỏi như Cát anh nên lấy em ấy rồi! Em cũng hiểu rõ cho anh và cả hai gia đình mà! Đúng không?"
...!Chết tâm, chết tim, chết lòng