Từng là một tiểu thư không bao giờ phải lo thiếu tiền nhưng sao bây giờ Doãn Đoả lại chật vật như vậy? Vì vụ hoả hoạn thiêu rụi cả một phòng thí nghiệm lớn với bao nhiêu đồ dụng cụ hiện đại tiên tiến, cùng với hàng tá cây thực vật đã cháy rụi, cô bị bắt buộc phải đền tiền.
Dù không biết vì sao cuộc thí nghiệm của cô bị cháy, nhưng hoả cũng là từ cô mà ra nên cô phải chịu trách nhiệm đền bù cho nhà trường là điều không thể trỗi cãi.
Có điều cô hiện tại chẳng còn gì, số tiền cô có đều quên góp hết vào mấy vụ từ thiện.
Số dư còn lại chỉ đủ chi trả cho một nửa, mà tổng thiện hại lại tới gần hai trăm triệu.
Doãn Đoả lần đầu chật vật trong tiền bạc như vậy.
Cô bây giờ bắt buộc phải kiếm công việc nào đó.
Nhưng ông trời là cố ý hay vô tình mà sao khu phố đông đúc như vậy cô lại nhìn thấy Nhiệm Quách? Bên cạnh anh còn là Doãn Cát, với bố mẹ.
Cái dáng vẻ vui cười nói chuyện với nhau của họ khiến Doãn Đoả đau lòng, đôi mắt buồn bã rạp xuống.
Khung cảnh đó đương nhiên không thuộc về cô rồi.
Doãn Đoả xoay người đi tiếp.
Tại...!Tại sao Nhiệm Quách lại ở toà công ty này? Còn đứng trước mặt Doãn Đoả nở một nụ cười ngạo mạn mà hung ác, như đang châm chọc cô vậy.
"Em muốn làm người mẫu ảnh?"
"Dạ đúng vậy thưa tổng giám đốc, cô ấy có vóc dáng và gương mặt rất đẹp, chúng tôi đang định chọn cô ấy để quảng bá sản phẩm mới ra của Sefi."
Cô quản lý cười cười nói, nhưng dáng vẻ rõ ràng đang khép nép vừa nói vừa nhìn sắc mặt của người đàn ông.
Chỉ thấy Nhiệm Quách cười nhếch nhẹ môi chút, anh nhìn cô gái trước mặt chằm chằm, nhưng cô lại chẳng dám nhìn anh.
Đột nhiên bước chân anh tiến sát lên, Doãn Đoả sợ hãi căng thẳng đầu óc bắt đầu lùi lại, trong đôi mắt vừa buồn bã lại sợ hãi nhìn anh.
"Anh...!Anh đừng lại gần em."
Phịch - Bàn tay thon lớn của Nhiệm Quách đập vào tường, sát bên cổ Doãn Đoả, trong ánh mắt sắc lên một tia cười cợt nói.
"Tiểu Đoả, rời xa anh là em chật vật tới mức phải làm mẫu ảnh để kiếm tiền sao? Nếu em nghe anh thì có phải tốt hơn không?"
"Thưa tổng giám đốc..."
Người quản lý bên cạnh vừa cất lời liền bị cánh tay của Nhiệm Quách giơ ra làm điếng người.
Nhiệm Quách thích thú nhìn cô gái mềm mại bị mình phủ hết người dưới thân, anh lại cười không giấu nổi khoé miệng cong lên.
"Liên, quan, tới anh sao?" Doãn Đoả nhẫn mạnh mấy tiếng.
Trong đôi mắt bắt đầu lộ ra sát khí, cô chằm chằm ngước đôi mắt to lên trừng Nhiệm Quách.
Dáng vẻ không vui kia thật không ngoan.
"Làm sao mà không liên quan được chứ! Bởi vì, chỉ cần một câu nói của anh thôi, Có việc hay em mất việc, đều phụ thuộc vào anh đấy.
Vì em có vẻ cần tiền nhỉ! Nên là nếu muốn có công việc này thì lấy lòng anh đi.
Dù làm tốt hay dở, anh đều sẽ xem xét cho em vào quảng bá cho Sefi.
Nếu em nghe lời anh hơn, tiền để em tiêu và đếm cả đời cũng sẽ không hết."
Người đàn ông này trước nay có tính kim chủ vậy cơ à? Cũng đúng, trước đây Nhiệm Quách cũng mua đồ rất đắt tiền cho cô.
Doãn Đoả đúng là chẳng hiểu gì về Nhiệm Quách, chẳng hề biết gì, thế mà lại dám lao đầu vào yêu.
Cô bây giờ cũng không hẳn