"Cát Đam, công việc làm tới đâu rồi hả? Đã nắm được bao nhiêu cổ phần của Doãn thị rồi?"
Thanh âm từ trên điện thoại của Doãn Cát phát ra, là giọng của một người phụ nữ, nghe vào rất nhẹ nhàng, còn cảm nhận được người đó khá quý phái nữa.
"Phu nhân, con đã nắm được mười năm phần trăm cổ phiếu của Doãn thị do Doãn Chính Tư đưa cho rồi.
Tuy nhiên ông ta hình như chưa có ý định giao hết một lượt bảy mươi phần trăm cổ phần cho con, con hiện giờ đang nhắm tới những tập đoàn nắm giữ ba mươi phần trăm còn lại kia để tìm cách lấy những cổ phần đó ạ."
"Ta đã giúp con khiến Doãn thị thăng thiên như vậy nhưng hắn ta vẫn chỉ giao có mười năm phần trăm thôi à! Cát Đam, có phải tiến độ làm việc của con quá chậm rồi không?"
Doãn Cát xanh mặt, liền vội vã trả lời.
"Con vẫn đang cố gắng đây ạ! Nhưng lão già đó cứ mãi chần chừ, nói con bây giờ chưa thích hợp kế thừa số cổ phiếu đó."
"Haizz...! Có vẻ như ta nóng vội quá rồi! Con cứ từ từ làm việc, thời hạn sáu tháng cơ mà, hiện tại mới ba tháng rưỡi thôi, nhưng đừng để bị phát hiện nha.
Đặc biệt, đừng có suy nghĩ ôm chút cổ phiếu đó bỏ trốn."
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Doãn Cát cảm thấy rùng mình một cái.
"Con được mẹ nuôi nhiều năm như vậy sao có thể phụ lòng mẹ được chứ! con sẽ cố gắng giúp mẹ đoạt lấy toàn bộ cổ phiếu của Doãn thị.
Sẽ không ôm cái suy nghĩ vớ vẩn đó trong người đâu."
"Vậy mới là Cát Đàm ngoan của ta chứ."
...
Doãn Cát trố mắt hãi hùng khi nghe Nhiệm Quách kể lại cuộc đối thoại từ bốn ngày trước trong nhà vệ sinh của cô ta với mẹ nuôi của cô ta.
Rõ ràng đó là nhà vệ sinh của nữ, khi đó cũng chẳng có ai đi vệ sinh, tại sao một người đàn ông như Nhiệm Quách lại trốn trong phòng vệ sinh nữ được chứ?
Không lẽ anh ta vừa thông minh, lại thêm bi3n thái nữa sao?
"Tên điên, biến, thái."
Nhiệm Quách chẳng thèm để tai tới câu vừa rồi của cô ta, anh nghiêm mặt nhìn Doãn Cát nói: "Làm việc cho kẻ chủ mưa nào đó nhưng lại bị tôi phát hiện rồi! Nếu không muốn tôi tiết lộ tin báo khẩn cấp này cho Doãn Chính Tư biết thì mau nói ra kế hoạch ra đi."
Doãn Cát rùng mình đến lạnh toát mồ hôi hột, trong lòng cô ta rạo rực những khúc mắc đầy hoang mang, bị phát hiện rồi thì phải làm sao đây? Tuy Nhiệm Quách có vẻ như chưa biết gì nhiều, nhưng anh đã phát hiện cô đang cần cổ phiếu của Doãn thị, mà đây là mục tiêu thật sự mà phu nhân cần.
Nếu Doãn Cát không nói cho người đàn ông này biết thì chắc chắn anh ta sẽ báo cho Doãn Chính Tư, và mọi chuyện sau đó chắc chắn sẽ hết đường để tiếp tục.
Còn nói cho anh ta! Mọi chuyện còn tiếp tục được sao?
Nhìn Doãn Cát vẫn đang trong tình trạng lo sợ nghĩ ngợi khiến Nhiệm Quách phải cau mày, anh mất kiên nhẫn xách cổ áo cô ta lên gằn giọng nói.
"Từ khi nào mà con mồi được phép suy nghĩ hả? Mau trả lời đi, nói hay không nói?"
Cả người Doãn Cát bỗng chao đảo khi Nhiệm Quách bỏ tay ra, toàn thân cô ta cứ như mất hết sức lực, chỉ còn run rẩy, sợ hãi và hồi hộp.
"Anh...! Anh không phải yêu em sao? Nếu yêu em, thì anh bỏ qua chuyện này được không? Những điều em làm chỉ liên quan tới Doãn thị, tuyệt đối không gây ảnh hưởng tới những tập đoàn khác."
"Ha, cô đang chọc cười tôi sao? Trong tình cảnh này vẫn nói ra cái cụm từ ghê tởm đó, thật không hiểu sao cô lại được phái đến để phá một tập đoàn lớn đấy.
Gửi lời tới kẻ chủ mưa đó cho tôi: Đầu óc ngươi rất ngu.
Rõ chưa?"
Từ phá mà Nhiệm Quách nói khiến Doãn Cát liền hiểu ra, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Nhiệm Quách, trong lòng càng hốt hoảng hơn, vì sao Nhiệm Quách lại biết được mục đích là khiến Doãn thị phá sản?
Doãn Cát nhìn Nhiệm Quách như đang nhìn vật gì đó kh ủng bố, người đàn ông này thông minh tới mức khiến cô ta phát sợ, chỉ nghe một cuộc điện thoại đã đoán được toàn bộ kế hoạch.
Giấu giếm còn có tác dụng gì nữa?
Thấy Nhiệm Quách bước đi cô ta vội vã ôm lấy một bên chân của anh, ngước đầu lắc lắc nói: "Tôi nói, tôi nói toàn bộ.
Cầu xin anh