Nhìn cô gái kia rất đáng thương, mọi người cũng bắt đầu bàn tán.
"Đúng vậy! Bao nhiều người lướt qua nhau như vậy, đâu thể nào là con bé đó được."
"Có khi nào nhận nhầm rồi không cô ơi."
"Thả cô ta ra đi, ép người ta đau quá rồi kìa."
"Bắt nạt người nghèo hơn mình coi mặt được sao?"
Trước những lời bàn tán của bàn dân đứng cạnh bà cô kia không cam lòng, rất bất mãn nhưng cũng bỏ tay ra.
"Nhưng tôi cảm nhận rõ là nó lấy tiền của tôi."
"Cô ơi! Cô mất tiền ạ."
Doãn Đoả lịch sự bước ra.
Toàn thể mọi người im bặt lại ngỡ ngàng nhìn cô gái xinh đẹp xuất hiện, không ít người kích động đến mức muốn trào phúng cảm xúc.
"Đúng thế, rõ ràng nó..."
"Bao nhiêu, có nhiều không?"
"Năm trăm nghìn."
Nghe xong Doãn Đoả liền lấy từ túi xách ra năm trăm nghìn đưa cho người phụ nữ, trước tình cảnh đầy khó hiểu này mà cô làm ra, mọi người kinh ngạc hết sức.
Bà cô kia thì không dám nhận tiền, mày cau lại liếc Doãn Đoả.
"Cô không trộm tiền của tôi!...!Sao...!Sao lại đưa số tiền đó cho tôi."
Doãn Đoả cười mỉm, đúng là cô không trộm tiền.
Nhưng cô không thể đứng nhìn cảnh kẻ đầy thịt bắt nạt kẻ gầy gò yếu ớt, liền bịa ra câu chuyện.
"Dạ! Thực ra khi nãy cháu vô tình gặp một tên đang nhìn tiền và lảm nhảm ăn cắp được tiền nên cháu liền nghĩ ngay hắn là cướp.
Vì thế đã đá hắn một phát rồi chụp lấy tiền chạy, không ngờ lại gặp được cô.
Năm trăm này hẳn là của cô rồi, cháu trả lại ạ!"
"Cô cũng đừng nghi ngờ người này nữa nha."
Một câu chuyện khó tin do Doãn Đoả kể ra.
Nhưng mọi người cũng chỉ ập ừng mà nghĩ là thật cho qua, bà cô kia cũng nhận tiền cười vui vẻ, cám ơn Doãn Đoả rồi rời đi, những người khác cũng tản.
Doãn Đoả quay lại nhìn cô thiếu nữ nhem nhuốc vẫn đang ngồi dưới đất, cô tiến tới nhẹ nhàng thăm hỏi.
"Có bị thương không?"
Cô gái đó trừng lên Doãn Đoả một cái, rồi cười tủm tỉm nói không sao.
"Cảm ơn chị xinh đẹp đã cứu em! Em cảm ơn chị nhiều lắm."
"Không sao.
Nhưng mà, cánh tay của em có hơi lạ! Sao nó lại đen đen ướt ướt thế em?"
Cô gái lau đi nước mắt, ôm che đi cánh tay đó, biểu cảm buồn bã.
"Em chỉ bị đau thôi ạ."
"Ôi trời! Chảy máu xuống tay rồi kìa."
Doãn Đoả hốt hoảng đi tới gần cô gái hơn, cô gái cũng không có ý định phản kháng, bỏ tay ra cho cô nhìn vết thương.
Khi thấy vết thương rồi Doãn Đoả liền bị doạ sợ.
Cánh tay này thế mà bị đâm thành một lỗ to, sâu như vậy! Da thịt đã đen đi, còn có mùi thối rữa ướt ướt.
Hẳn là cô ta bị thương từ lâu nhưng không chữa trị nên mới thành ra cục thịt u thối này.
Doãn Đoả đau lòng nhìn lên cô gái này.
Gương mặt kia rất thản nhiên, nhưng rõ ràng đang nhẫn nhịn cơn đau.
Nhìn thật xót xa, tế bào ở chỗ đó hẳn là tổn thương rất nghiêm trọng.
"Tay em có vẻ rất nghiêm trọng, em muốn đi tới bệnh viện một chuyến để xử lý vết thương không?"
Nghe tới bệnh viện mắt cô gái như nảy lên tia hi vọng mà nhìn tới Doãn Đoả, bàn tay còn lại cầm vào cánh tay của cô.
"Bệnh viện ở đâu vậy chị! Chỉ cho em với.
Cái vết thương này thật sự hành hạ em đau lắm rồi."
Nói rồi cô gái liền thút thít khóc ri rít, Doãn Đoả thương cảm dẫn cô gái này theo tới bệnh viện.
Trên đường tới cô cũng biết được cô ta chỉ có bảy trăm nghìn.
Khi khám toàn thể, lại xử lý vết thương toàn bộ tiền khám của cô ta không đủ nên Doãn Đoả đã giúp cô ta nộp một phần, vết thương giờ đây cũng được xử lý ổn thoả.
Chiều ba giờ cô mới quay lại mà đi mua đồ của mình.
...-...
Mấy ngày sau cuộc hôn nhân này vẫn tình cảm mặn nồng như vậy.
Sáng Doãn Đoả thức dậy sớm