Gặp lại
Ngày 25/03/2010
Ngày thứ 2 anh lang thang trên vùng đất Đen, hiện tại anh đang thong dong bước trên một khu phố. Vẻ mặt anh vẫn như thường lệ, không biểu lộ bất cứ trạng thái cảm xúc nào. Trên phố, người đi lại rất đông, đúng nghĩa là một khu phố mua bán. Chợt có một kẻ đâm sầm vào anh, do bất ngờ nên anh và kẻ kia cùng ngã ra.
- Đi đứng thế à? Có mắt không vậy? - Anh Bon nói uể oải
- Đồ khốn! Mày biết tao là ai không? - Kẻ kia hỏi lại vẻ hống hách
- Đi đường thì nhìn đường đi! Hiểu không? - Vừa nói anh vừa đứng dậy - Tránh ra đi!
Anh đang định bỏ đi thì chợt thấy phía sau có một luồng sát khí, lập tức anh lựa người né nhanh rồi quay lại tung chân nhằm ngay mặt hắn mà đánh tới. Tên kia cũng chẳng phải loại vừa gì, hắn dùng tay gạt chân anh ra, rồi vẫn ở tư thế ngồi hắn xoay người vung chân đánh ngay vào chân trụ của anh Bon. Nhận ra ý đồ của hắn, anh lập tức đảo chân và tung ra ngay một cú đá nối. Hắn nhẹ nhàng xoay người lách sang một bên rồi vung tay bắn ra một luồng gió đầy sát khí. Đến lúc ấy anh mới nhìn ra mặt hắn, tuy đã nhiều năm không gặp nhau nhưng anh không thể quên mặt hắn. Hắn là bạn anh, bạn thân nhất của anh.
Chợt anh nghe phía sau có tiếng binh lính chạy tới rầm rập, chúng vừa chạy vừa la ó, quát nạt dân chúng. Nghe ra giống như chúng đang tìm bắt kẻ nào đó đang đánh nhau với một tên cai ngục. Anh chợt nhận ra chính bạn anh là cai ngục, vậy chắc chắn đám lính tới để bắt anh rồi.
Anh trộm nghĩ. ""Nếu vậy thì..."" một ý nghĩ vừa chạy xuyên qua đầu anh. "" Ý hay!""
Vừa lúc đó, anh cảm nhận thấy tay của mình bị kẻ nào đó tóm lấy.
"" Hay lắm"" anh mặc kệ và tiếp tục tâm đắc với ý tưởng vừa nảy ra.
Sau khi trở lại thực tại anh mới nhận ra quanh mình bây giờ là đám lính bộ binh giáp đen vây kín, còn tay trái thì đang bị tên cai ngục tóm gọn và bẻ quặt ra sau, có vẻ hắn chưa hề nhận ra anh. Làm bộ vùng vẫy, anh vung tay phải lên nhằm cho hắn bắt nốt.
"" Bị tóm rồi! Đi dạo xem thằng em có trong đó không nào!"" Anh tự cười trong bụng.
-A! Ông bắt được mày rồi nhé. - Tên cai ngục hả hê nói. - Tưởng sao? Cũng chỉ là hạng tôm tép thôi con ạ!
Đoạn hắn quay sang ra lệnh:
- Bay đâu! Trói thằng này lại rồi giải vào nhà ngục!
- Thả tao ra! Chúng mày ức hiếp dân lành sao? - Anh Bon làm bộ kêu lên
- Cho mày chết! Gây sự với ông à? Trong đó vui lắm. Cứ từ từ mà hưởng thụ đi!
-Vâng! Có cơm bưng nước rót cơ mà! - Anh Bon ngoái lại nhìn hắn và nháy mắt
Anh bị áp giải đẩy lên một chiếc xe ngựa ở gần đó rồi tức tốc đưa tới nhà giam.
Tới chiều xe mới dừng lại, anh bị bọn lính lôi ra khỏi xe và thúc từng chặp. Nửa ngày ngồi trong xe, anh nóng đến hoa hết cả mắt. Nay bị lôi ra, dù bọn lính có thô bạo mấy anh vẫn thấy có chút thoải mái. Vừa bước đi anh vừa đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Khu này xưa kia anh có đi qua, chỉ là lúc đó ở đây không có nhà giam nào cả.
Sau khi bị đẩy vào phòng giam, anh Bon nói một câu trước khi gã cai ngục bỏ đi.
- Sau ngần ấy năm Đường Cảnh Thiên vẫn cứ là Đường Cảnh Thiên!
Hắn lập tức quay lại nhìn trân trối vào anh, anh mỉm cười và đưa mắt liếc xung quanh. Đám lính đã đi ra cả, anh yên tâm mắng vào mặt hắn
- Mắt cậu kém thế à?
- Ngươi...biết tên của ta!
- Đương nhiên rồi! - Anh Bon nhún vai trả lời - Nhìn cho kỹ xem ai nào?
- Khuôn mặt đáng ghét! Nhìn quen lắm! - Hắn nghiêng mặt sang trái rồi sờ sờ cái cằm lún phún râu - Không lẽ hôm nay gặp ma?
- Chưa nhận ra sao? Bây giờ lại cả trí nhớ kém hả? Cậu đổ bệnh lâu chưa?
- Hừm! Hàn Qúy Bình chứ gì? Ngươi hiện hồn về trêu ta!
- Hả? - Anh giật mình - Hiện hồn là sao? Tôi đâu đã chết!
- Tôi nghe Vương Túc nói cậu và cô công chúa của bên kia cùng nhau chết mà.
- Tớ có chân mà! - Anh cười cười chỉ xuống chân mình - Thấy không?
- Biết rồi! Nhưng...
- Chuyện này tớ giải thích sau nhé! Bọn lính đang vào đấy! Cậu đi đi.
- Tai thính thật! Cậu chịu khó nhé!
Đường Cảnh Thiên vội vã quay gót, anh mỉm cười rồi quay lại vơ rơm rác thành đống cho êm mà nằm ngủ. Từ lúc bái biệt Hảo Xuân tới giờ anh mới được chợp mắt.
Rạng sáng 26/3/2010
Anh ngủ một mạch tới gần sáng mới tỉnh, ánh trăng cuối tháng chiếu xiên qua ô cửa sổ nhỏ xíu tới ngay mặt anh. Bên ngoài, trời không một gợn mây, sao gắn chi chít trên nền trời đen đặc. Một vài cơn gió thoang thoảng đưa mùi thơm của đồng cỏ và hồ nước từ bên ngoài vào. Anh nhận ra lẫn trong hương thơm ấy có cả mùi tanh của máu và mùi mồ hôi dầu của gã đàn ông nào đó. Anh lắng tai nghe ngóng, từ bên ngoài vọng vào những âm thanh khe khẽ của những vó ngựa bịt sắt chạy liên hồi. Anh xoay mình áp tai xuống nền đất để nghe cho rõ, quả thực có tới cả vài chục con ngựa đang chạy đến gần đây, ngày càng gần.
Vài phút sau, anh nghe bên ngoài có tiếng binh lính hò hét, thì ra toán người đó tới để cướp ngục. Anh mừng thầm, đúng là trời giúp anh làm loạn cái nhà lao này.
Anh nằm im nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, trận chiến diễn ra rất nhanh. Chỉ vài phút sau cánh cửa chính bị đánh tung ra, toán người cướp ngục đi vào có tới chục tên. Anh hé mắt nhìn trộm, trong ánh đuốc lập loè hiện rõ những bóng hình to cao vạm vỡ. Tên nào cũng để đầu trọc và xăm một nửa mặt bên trái. Trong số đông ấy có một kẻ to lớn hơn nhất, hắn tay không mang vũ khí như đồng bọn, thay vào đó 2 bàn tay được trang bị một đôi găng bằng kim loại gì đó sáng loáng. Song cửa nhà giam tuy là gỗ nhưng cũng khá to và chắc chắn, vậy mà hắn chỉ gạt tay nhẹ nhàng là những song cửa cứ vậy mà nát vụn. Sau đó chúng xông vào phòng lôi phạm nhân ra soi xét kỹ càng. Cuối cùng chúng lại ném phạm nhân trở lại cùng một câu nói như "" Không phải! "" hoặc "" Sang bên kia xem! ""
Anh nhẹ nhàng lăn ra gần lối đi rồi nằm im nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiếng song cửa liên tiếp vỡ, rồi anh nghe