Nỗi đau xót trong lòng, cớ sao luôn âm ỉ
28/07/2010
Mất ngủ là chuyện thường đối với anh, đêm qua anh ngủ rất muộn, nhưng chỉ vài tiếng sau anh đã tỉnh rồi. Mất vết thương hồi hôm qua đang lên da non khiến anh thấy ngưa ngứa khó chịu. Trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài cửa sổ có mấy ánh đuốc lập loè đang di chuyển từ xa tới. Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, đó là giọng của Sơn Sơn và Cẩm Vương đang nói chuyện. Họ đang nói tới Lệ Tri, dạo gần đây nàng suy sụp, bỏ ăn, nhan sắc đi xuống. Anh chợt cảm thấy trong lòng đau xót vô cùng. Nỗi đau này còn gấp bội lần những vết thương trên da thịt.
Anh nằm đó suy nghĩ miên man cho đến khi nhóm tuần tra trở lại, mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên. Thằng nhóc nằm bên cạnh anh cũng cựa mình tỉnh dậy.
- Ổn chứ? - Anh hỏi
- Ổn là sao ạ?
- Mấy vết thương sao rồi?
- Cảm giác giống như chưa từng bị thương ấy ạ. - Thằng nhóc cười híp mắt trả lời anh
Anh khẽ cười:
- Vậy thì ra ngoài trình diện mọi người đi.
- Em vẫn muốn nằm! - Thằng nhóc trùm chăm kín đầu nói vọng ra
Anh bước xuống giường rồi nhẹ nhàng trả lời nó:
- Cứ nằm đấy nhé. Anh sẽ tìm Liễu Tâm hộ em.
Nói xong anh tự nghĩ "" Liệu chúng nó có phá phòng mình ra không nhỉ? ""
Anh bắt gặp Liễu Tâm ở gần nhà ăn, cô bé ngồi cùng Tử Hương và Lý Bảo, họ đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Anh đứng bắt chuyện rồi nói cho Liễu Tâm một bí mật nho nhỏ. Cô bé đi rửa tay rồi vội vã chạy đi, anh cũng chào 2 cô gái kia và chuyển bước chân sang nhà Lệ Tri.
Thực lòng anh rất nhớ nàng, nhưng bản tính cố chấp, anh kiên quyết không để hở ra cho bất cứ ai biết chuyện này. Từ xa anh đã nghe vọng lại giọng của Lệ Tri đang ngân nga một giai điệu quen thuộc, bài hát mà xưa kia Linh Phương thường hát. Anh cảm thấy hơi khó hiểu, tin anh về đã tới tai nàng hay sao mà hôm nay nàng yêu đời đến vậy. Anh dồn bước chân tới bên nàng thật nhanh, nàng đang đứng bên cửa.
Lệ Tri đứng như chôn chân ở cửa khi trước mặt nàng là người mà bấy lâu nàng mong chờ. Anh Bon bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước nàng. Đôi mắt nàng lập tức đẫm lệ, không sao mà cầm lại được.
-Khóc gì nào? Anh về em vui mới phải chứ? Nín đi! - Anh Bon dịu dàng nói và bước đến bên nàng - Anh an toàn rồi! khóc gì nữa hả?
- Em...em vui quá! Em... Chẳng nói gì lúc này được cả.
- Ra ngoài sân chính đi! Đi cùng anh! - Anh trở lại nói bằng giọng nghiêm túc - Anh có chuyện muốn cho cả làng biết!
- Chuyện gì vậy anh? - Lệ Tri hỏi và bước theo anh
- Chuyện không hay em ạ!
Khi tới sân chính, anh đi ngay tới cây cột trên bục và với tay giật chuông vài hồi. Người tới sân chính đầu tiên là Nhất Vũ, nó đi cùng vợ. Anh liếc mắt nhìn, dáng đi của nó còn hơi thậm thọt, có lẽ mấy vết thương còn chưa lành hẳn. Chỉ lát sau, các chiến binh đều tiến về khoảng sân chính và tất cả đều vui mừng khi Nhất Vũ cũng đứng đó cùng anh.
Hoàn Công là người đầu tiên cất giọng:
- Chúc mừng anh an toàn trở về!
- Cám ơn! Nhưng cũng chẳng an toàn lắm đâu! Có sứt sát đôi chỗ! Và... - Anh quay sang nói với Nhất Vũ - Em đi với Lý Tịnh về kho thuốc của anh ta để bôi thuốc đi!
- Vâng! - Nhất Vũ gật đầu sau đó nắm tay Liễu Tâm và cùng nhau đi về phía nhà của cậu béo.
-Ồ! Hoàn Công! Anh có thích nơi này không? - Anh làm vẻ mặt tươi tỉnh hỏi han
- Cám ơn anh! Nơi đây thật tuyệt!
- Chỉ là chưa gặp cuộc tấn công nào thôi! Ở đây vất vả lắm.
- Trách nhiệm cao! Rất thú vị! - Hoàn Công nhún vai trả lời
- Anh sẽ sớm gặp thôi! ... Nào mọi người, giờ mới là việc chính đây! Rất rất nghiêm trọng đó!
- Ngoài 3 người vừa rời vị trí thì không thiếu ai hết! - Lệ Tri nói như thông báo
- Tôi đã phát hiện ra một điều kinh khủng khi cùng Nhất Vũ đi qua đồi Tàn Lâm...
Tất cả lặng im và chăm chú nghe lời anh Bon kể lại chi tiết những gì anh và cậu em của mình đã chứng kiến ở đồi Tàn Lâm ngày hôm qua. Ai nấy đều rùng mình kinh sợ sinh vật ấy, cái sinh vật mà theo lời kể của anh Bon thì nó chính là... kẻ Khát Máu đã từng tàn sát một nửa dân số thế giới. Trước khi Khởi Thần xuất hiện, thế giới âm u này chịu sự quản lý của ác quỷ. Và hắn là tên sát nhân tàn bạo nhất, giỏi nhất, thông thái nhất. Người dân gọi hắn là quỷ Khát Máu, vì hắn vốn là người, nhưng đã bán linh hồn cho quỷ dữ và có xu hướng ăn thịt đồng loại. Điểm chung ở các nạn nhân của hắn là một cái xác khô đét không còn giọt máu nào.
Nhưng khi Khởi Thần xuất hiện hắn đã bị Ngài cùng 2 tùy tùng tiêu diệt. Tiêu diệt hắn thật sự khó, vì binh khí thông thường không có loại nào làm hắn bị thương được. Cuối cùng Khởi Thần phải dùng đến xích vàng xích chân tay hắn lại và dùng thánh hỏa để thiêu hắn một tuần ròng. Lúc ấy thân xác hắn mới thật sự tan thành tro bụi. Và trong lịch sử truyền lại thì chỉ có duy nhất một tên quỷ Khát Máu, hắn đã chết, và mãi mãi không thể tái sinh.
Điều anh đang cố nói là vùng đất Đen đang cố tạo ra một tên thứ 2. Cái anh nhìn thấy chính là quá trình thai nghén của Khát máu. Để hắn tái sinh trong một chủ thể mới.
- Tôi cũng không thể hiểu được nữa! Tạm thời chưa có manh mối gì cả!
- Anh nghĩ chúng còn ở đó không? -Hiểu Minh đề nghị - Ta tới tiêu diệt từ trước! Tiên phát chế chân chẳng phải rất đúng hay sao?
- Có ai ngốc như cậu không? - Anh hỏi - Chúng đã phát hiện ra tôi, còn truy sát, vậy cậu nghĩ lúc này chúng còn ở đấy hả? Xin lỗi đi! Trẻ con nó cũng biết phải chuyển đi chỗ khác!
- Thì... Tôi chỉ ý kiến thôi mà! Gì mà nặng lời chứ!
-Thôi! Nghe này! Tạm gác chuyện ấy lại. Mai chúng ta sẽ lên đường đi tìm mấy viên đá! Theo các bạn thì ai đi ai ở nào?
- Chúng tôi luôn nghe theo sự sắp xếp của anh! - Thiên Bình nói
- Anh quyết định đi! Chúng tôi xin nghe theo! - Mọi người đồng thanh nói
- Nếu mọi người đã tin tưởng như vậy thì tôi cũng xin nói trước vài điều thế này. - Anh mỉm cười nói, giọng nói sang sảng vang lên đủ cho tất cả đều nghe rõ - Sắp tới sẽ có lính bổ sung tới đây nên chúng ta sẽ chia ra thực hiện nhiệm vụ mới. Ban đầu tôi sẽ chia làm 2 nhóm. Một nhóm đưa Liễu Tâm sâu vào trong lãnh thổ của ta để tránh sự truy lùng. Một nhóm khác sẽ cùng tôi bắt đầu truy tìm những viên đá. Và sẽ có vài người ở lại đây với những người mới đến.
- Tôi có một thắc mắc! - Hiểu Minh vội vã nói
- Anh cứ nói đi.
- Sao cô bé Liễu Tâm lại cần đi sâu vào lãnh thổ của ta. Mục đích của anh là gì?
- Tôi sẽ cắt cử Lý Bảo đi cùng cô bé. Còn Thiên Xích và Thiên Hồ cùng Nhất Vũ cũng hãy ở bên Liễu Tâm. - Anh mỉm cười nói - Tôi nghiệm ra một chuyện trong vài ngày lang thang. Mọi người không để ý là cô bé ấy đã trở thành tâm điểm của mọi cuộc chiến diễn ra gần đây hay sao? Tôi muốn cách ly cô bé khỏi làng và cả nhóm tìm ngọc. Hơn nữa càng vào sâu thánh khí càng mạnh, cơ hội của quân địch càng ít ỏi.
- Vậy ai đi ai ở? - Hiểu Minh sốt sắng hỏi
- Lệ Tri và Lý Tịnh Sẽ ở lại lo hậu cần. Cùng đó thì Thiên Bình và Bích Huệ sẽ lo phần chiến đấu, đi tuần cho những người mới. Những chiến binh còn lại cùng đi với tôi. Còn ai có thắc mắc nào không?
- Nhóm lớn quá liệu có sợ bị lộ không? - Vô Song hỏi
- Đừng lo! Sau khi tìm được vài viên chúng ta sẽ chia ra tìm cho nhanh.
- Chia ra liệu có mỏng lực lượng và dễ bị tấn công không? - Một ai đó nói vọng lên
- Tôi không nghĩ điều ấy xảy ra. - Anh điềm tĩnh nói - Trên đất địch phải hết sức cẩn thận. Điều ấy đôi khi là không tránh khỏi. Nhưng đây là một cơ hội lớn để kết thúc chiến tranh đã kéo dài cả ngàn năm. Hãy mạo hiểm đi. Vì tổ quốc!
Anh dừng lại một nhịp rồi hô lớn:
- Vì tổ quốc!
Bên dưới, tất cả cùng đồng thanh hô vang:
- Vì tổ quốc!
- Được rồi! Giải tán đi! Ngày mai chúng ta lên đường. - Anh bước xuống khỏi bục và định bụng hỏi Nhất Vũ vài câu
-Anh! Về nhà em! Có chuyện cần nói rồi đấy! - Lệ Tri bất ngờ kéo áo anh và lôi anh đi
- Nào! Bỏ áo anh ra. Em cứ về trước đi! - Anh gỡ tay Lệ Tri ra rồi quay sang nói với Lý Bảo - Này Lý Bảo! Cô tới nhà Lý Tịnh thì nhắn Nhất Vũ tới nhà Lệ Tri giúp tôi nhé!
-Tôi sẽ làm! - Lý Bảo trả lời
Dặn dò xong xuôi, anh quay lại định bụng sẽ đi theo Lệ Tri về nhà. Nào ngờ, Ngọc Tuyết bình thường ban nãy đột ngột lại biến thành Hảo Xuân. Cô ta vận khí làm gió lốc quấn quanh người. Anh hoảng hồn hét lên:
- Mọi người lui ra! Hảo Xuân trở lại rồi.
Dường như Hiểu Minh bỏ qua lời anh nói, anh chàng vẫn cố bước tới bên Hảo Xuân.
- Hiểu Minh! Phong Bạo của cô ta có thể gϊếŧ cậu bất cứ lúc nào đấy! Lùi lại ngay.
- Vậy sao anh còn cố bước vào? - Hiểu Minh quặc lại
- Nhìn cho kỹ! Tôi không bị gió thổi trúng cơ mà! - Anh nhún vai trả lời
Tuyệt kỹ anh dùng là Phong Xuyên, vài hôm trước Ngọc Tuyết thấy không ổn trong người nên đã dạy cho anh chiêu này để ổn định được mình mỗi khi cô bị mất tự chủ.
Anh bước lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Hảo Xuân, cô ta quay ngoắt sang nhìn anh bằng ánh mắt thù địch. Anh vận Hàn khí truyền sang người cô để ổn định cơ thể. Giây lát sau, Hảo Xuân gồng mình đạp khí bay vụt đi. Anh đứng yên tại chỗ nhìn theo cô chứ không bay theo như mọi lần. Anh biết cô sẽ trở lại sớm thôi, Hàn khí chắc chắn sẽ có tác dụng.
Anh quay lại bước đến bên Lệ Tri rồi theo nàng về nhà. Nét mặt nàng thể hiện rất rõ sự lo lắng, anh đoán chắc có chút gì đó hoảng sợ đang dâng lên trong lòng nàng.
Vừa ngồi xuống ghế anh đã sốt sắng hỏi:
- Nói anh nghe chuyện của em đi!
- Anh có vẻ vội vã! - Nàng mỉm cười trả lời anh
- Không! Hôm nay anh không bận gì cả. - Anh khẽ cười - Anh sẵn sàng nghe em nói rồi đây!
- Anh biết là em có những giấc mơ điềm báo rồi đấy! Tất nhiên em đã mơ thấy những gì anh gặp hôm trước. Và còn nhiều điều khủng khiếp khác nữa...
Nàng ngập ngừng dừng lại, anh tươi cười khích lệ.
- Nói anh nghe! Em không cần sợ hãi.
- Ngoài chuyện quan tài máu, dạo gần đây em liên tục có những điềm báo về một toà thành bỏ trống, một vài người ngã xuống, và điều khủng khiếp nhất là hình ảnh Liễu Tâm ôm một cục máu khóc thảm thương ngay tại sân làng.
- Nghe ra tương lai đen tối quá trời! - Anh chẹp miệng.
- Tất cả những điều ấy chỉ tạm thời có thể xảy ra. Chúng vẫn có thể thay đổi được mà anh
- Anh biết! Cho nên kế hoạch càng nên gấp rút thực hiện. Anh muốn kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt
- Em thấy chuyến này đi lành ít dữ nhiều! - Nàng nói, giọng tỏ rõ vẻ lo lắng - Đất trời bơ vơ không bảo vệ kỹ như ở làng được.
Anh cười:
- Vì vậy nên chuyến này anh mới để em ở lại đây! Dù sao cũng an toàn hơn là dong duổi trên đất kẻ thù.
- Anh nói vậy là coi thường em đó biết chưa? Dù gì em cũng sống ở đó hơn 20 năm chứ ít đâu.
- Phần hậu phương này em lo là chuẩn nhất rồi! - Anh lại hé môi cười
- Vậy còn hai đứa nhóc kia? Chúng nó sẽ ra sao?
- Nhất Vũ đã trưởng thành lên nhiều! Anh yên tâm về nó.
* Cốc Cốc Cốc * - Anh quay lại nhìn, Nhất Vũ đang đứng ở cửa.
- Vào đây đi nhóc! - Lệ Tri nói
- Thôi! Anh đi luôn đây! - Anh đứng dậy kết thúc cuộc nói chuyện - Anh phải đi giúp thằng nhóc này đã.
Anh cùng Nhất Vũ đi ra cổng nam và dừng lại ở bãi cỏ ngay trước cổng.
Thằng nhóc ngơ ngác nhìn anh, trên mặt nó hiện rõ câu hỏi: "" Anh dẫn em ra đây làm gì vậy? "". Anh hít một hơi lấy sảng khoái rồi nói:
- Bây giờ anh sẽ chỉ cho em cách lấy lại thanh kiếm.
- À nhỉ! - Thằng nhóc gãi đầu cười - Anh không nhắc là em quên luôn rồi đấy.
- Tập