"Ngươi bỏ đứa bé trong bụng đi!" Từ căn nhà tranh xơ xác vang lên một tiếng nói, phảng phất người nọ đang cố gắng kìm nén tức giận, từng câu từng chữ đều là rít ra từ kẽ răng.
"Sẽ không, đó là hài tử của ta." Âm thanh này lại khác, mềm yếu vô khí lực. Nhưng trong đó lại hàm chứa một tia kiên quyết mãnh liệt, giống như mưa giông bão lớn cũng không thể quật ngã được.
Lúc này, bên ngoài gian nhà tranh, Vân Ngạo Phong ẩn thân đứng đó. Chỉ vừa mới nghe hai câu nói này, hắn đã biết là chuyện gì xảy ra.
Trước kia Mộc Du Tử từng uống nhầm Dựng Tử Thuỷ, trong khoảng thời gian qua, có lẽ giữa hai người bọn họ đã xảy ra những chuyện đi quá giới hạn.
Vân Ngạo Phong nhíu mày, đợi một lúc mới lại nghe thấy tiếng động: "Đây là dược phá thai, chỉ cần ngươi uống nó rồi, tất cả mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra."
Dường như Mộc Du Tử đang suy nghĩ, rất lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Chỉ có Vô Ly, lại một lần nữa tức giận gầm lên: "Ngươi bắt buộc phải uống. Ngươi mau uống đi, chỉ cần bỏ đứa bé trong bụng đi, tất cả những chuyện trước kia ta đều sẽ xóa sạch!"
"Ta không uống. A..." Nghe được giọng nói mềm yếu vô lực của Mộc Du Tử, lại nghe tiếng ly vỡ. Vân Ngạo Phong thầm nghĩ không ổn, bọn họ chẳng lẽ nào là đang vật lộn?
Hắn có xúc động muốn xông vào xem xét tình hình, nhưng bị Tiểu Cửu ở bên cạnh giữ lại.
"Ngươi mau uống đi, đừng để sau này ta sẽ hận ngươi!" Âm thanh của Vô Ly truyền đến, chỉ là kèm theo đó còn có rất nhiều tiếng động khác nhau. Tiếng động gấp gáp, làm lòng người càng thêm sốt ruột.
"Được. Ta uống..."
Nghe thấy Mộc Du Tử đồng ý, Vân Ngạo Phong rốt cuộc cũng không kìm nổi nữa, trực tiếp giải thuật ẩn thân, không chút báo trước mà chạy vào trong phòng.
Phản ứng đầu tiên của hắn, chính là nói lớn một câu: "Nhị ca, huynh quá đáng lắm rồi đấy!"
Nhưng cho dù có nói cái gì đi chăng nữa, thì cũng đã không kịp rồi, phá thai dược đã bị Mộc Du Tử nuốt xuống rồi.
Nghe thấy giọng nói của Vân Ngạo Phong, Vô Ly tức thì đình chỉ mọi hành động: "Tiểu Phong, là đệ!"
Trong đầu dâng lên xúc động muốn chạy lại ôm hắn vào trong lòng. Nhưng Vô Ly lại đột nhiên biến đổi thần sắc, liên tục thụt lùi về phía sau mấy bước, mày nhíu càng chặt.
Y cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc trước, cảm giác nhận được từ Tiểu Phong không phải như vậy. Hiện tại... vì sao lại xa lạ, khác biệt nhiều đến mức này?
Lúc này, Vân Ngạo Phong mới nhanh chóng tiếp cận Mộc Du Tử, đỡ lấy bàn tay đã sớm lạnh ngắt không chút nhiệt độ của hắn. Bấy giờ mới cảm thấy không bình thường, cả người Mộc Du Tử mềm nhũn, sắc mặt tái trắng, ngay cả đứng cũng không thể vững.
Nhận ra dị thường, Vân Ngạo Phong liền đưa hai ngón tay, đặt trên mạch tượng ở cổ tay của Mộc Du Tử. Chỉ một giây ngắn ngủi, hắn liền đã bất giác nhíu mày lại, trong lòng nặng trĩu xuống.
Kinh mạch đứt đoạn, toàn thân đều là chất độc, tu vi mất hết, linh lực cũng chẳng còn sót lại chút nào. Theo tình hình này, nếu như Mộc Du Tử không uống dược phá thai, thì sinh linh nhỏ bé trong bụng cũng không thể nào sống nổi.
Nhưng vừa nghĩ đến Vô Ly cư nhiên làm ra một chuyện không có tính người như vậy. Hài tử chỉ sợ chưa thành hình, liền đã bị y ép đến chết.
Nhanh chóng lấy ra một viên đan dược, nhét vào bờ môi trắng bệch khô khan của Mộc