Đám người Vân Ngạo Phong chạy đến trước lối vào thạch động, mặc dù động này ở cao hơn nhiều, nhưng nước vẫn không ngần ngại mà dâng lên không có điểm dừng.
Vân Ngạo Phong chạy đi trước, sau đó là Ý Hiên và Vân Tuân Vũ đang chật vật đỡ Trịnh Trúc, cuối cùng là ba người Vô Ly, Mộc Du Tử và Liễu Hi Hiên.
Nước dâng càng lúc càng nhanh, trên mặt hồ tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng, ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng càng về sau càng dữ dội, vồ vào tường đá như muốn nứt ra.
Chỉ trong chốc lát mà nước đã tràn ngập vào trong thạch động.
Lần này càng khiến họ kinh hoảng hơn, thạch động ban đầu chỉ có duy nhất một lối vào, bây giờ không biết đã hiện lên bao nhiêu lối ra.
Từng bước chân đều vang vọng tiếng nước, bây giờ trên cơ bản tuyệt đối không thể xác định được lối đi chính xác là hướng nào. Nhìn bảy lối đi trước mắt mà hít sâu vài ngụm khí lạnh, Vân Ngạo Phong dẫn đầu đi vào hướng thứ ba bên tay phải.
Những lối đi này không có khác biệt, chỉ là không biết nó sẽ dẫn tới đâu, cũng có thể là đường cụt, hoặc là dẫn đến một nơi rất nguy hiểm, khả năng đi ra cửa thạch động thì hoàn toàn là số không.
Trên trán đụng phải thạch nhũ khiến hắn không tự chủ xoa xoa đầu, mà khoan đã, chỗ này còn có thạch nhũ, nhưng lối vào lại không có lấy một tia thạch nhũ.
Vậy điều này có thể chứng minh rằng, họ đi sai đường.
Vân Ngạo Phong thầm khóc trong lòng, không biết những người khác có chú ý tới hay không, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Dù sao thì bây giờ cũng đã đi vào quá sâu rồi, trở ra cũng không kịp nữa, còn nước thì cứ không ngừng tràn tới.
Cách duy nhất là đi tiếp, nhưng có thể giữ được mạng sống hay không thì còn phải dựa vào số mệnh của họ.
Đi một hồi lâu mới thấy có một ngã rẽ, trên trần đá trơn bóng không có thạch nhũ.
Trong thạch động không có lấy một tia ánh sáng, nhưng với nhãn lực hơn người của Vân Ngạo Phong, thì vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện hai lối đi, một thô một trơn nhãn, hắn tất nhiên là chọn đường trơn rồi, dù sao đi nữa thì lúc vào họ cũng là đi từ đường như vậy.
Rẽ hướng sang bên trái, bất chợt trong đầu hắn xuất hiện một bản đồ, nghĩ nghĩ thì đó chính là hoa văn được khắc trên tường đá, lúc trước hắn từng nhìn thấy.
Nhưng lúc đó nhìn chưa kỹ càng, hơn nữa đồ án đó rất phức tạp, mặc dù trí lực tốt thì sao chứ, vẫn không thể tìm thấy lối ra thôi!
Nhưng là, Vân Ngạo Phong lập tức nghĩ đến những đường cong, đường thẳng được khắc trên vách đá kia, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng biết ý nghĩa của chúng là gì.
Bạch dược sư từng nói, những người đã đi vào Vẫn Mạng sơn cốc đều không có cơ hội thoát ra ngoài, rốt cuộc thì bây giờ Vân Ngạo Phong hắn biết vì lý do gì rồi.
Nhìn lên trần động, chỗ này lại có thạch nhũ treo đầy, từng tầng dày đặc như vảy cá.
Vấn đề nan giải hiện tại, là phải tìm thấy sáu đoạn đường khác, cũng trơn bóng như lúc nãy, như vậy mới có