Vân Tuân Vũ và Vô Ly không biết đang ở chân trời góc bể nào, nhưng là ở ngay trước mắt đây.
Vân Ngạo Phong cùng ba người kia đi qua Tinh Ngọc viên, không nghi ngờ gì nhìn thấy đại ca cùng nhị ca ở đây.
Bên trong đại trạch còn có cha mẹ, gia gia và Bạch dược sư, hai bên có hai hàng tỳ nữ đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nhìn vào thật sự rất có quy củ nha.
"Cha, mẹ, gia gia!" Vân Ngạo Phong và hai người kia bước lên, như mọi ngày chắp tay hành lễ.
Vân gia gia chủ phất tay áo: "Không cần hành lễ, hôm nay lại làm phiền Bạch dược sư giúp con ép Hàn Độc ra, con còn không mau đa tạ Bạch tiền bối đi."
Nghe gia gia nói như vậy, hắn liền nhu thuận làm theo: "Vãn bối đa tạ Bạch tiền bối!"
"Tiểu công tử không cần đa lễ, đều là chuyện nên làm cả thôi." Bạch dược sư ngồi trên bồ đoàn cười khàn, nhấc tay ra hiệu cho Vân Ngạo Phong đứng lên.
Cha mẹ hắn ngồi đối diện vẻ mặt vui mừng, cuối cùng sau hôm nay bảo bối của họ sẽ không còn chịu khổ nữa, thật sự nóng lòng hồi hộp.
Nói nói vài câu hậu, Bạch dược sư liền bắt đầu giúp Vân Ngạo Phong ép Hàn Độc ra.
Đầu tiên là dùng Dẫn Linh Diệp luyện thành một viên đan dược màu đỏ, hắn liền đem nuốt xuống, sử dụng làm thuốc dẫn.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người ở bên trong đều bị Bạch dược sư đuổi ra, nói là cần có không gian yên tĩnh, đến Vân gia gia chủ cũng không ngoại lệ.
Bạch dược sư còn cố tình lập ra một cái kết giới.
Hắn ban đầu rất buông lỏng, nhưng về sau càng cảm thấy kỳ lạ, hắn biết để có thể ép Hàn Độc ra phải chịu đựng đau đớn cực đại. Nhưng không nghĩ tới... thật sự đau đến muốn chết đi sống lại.
Cảm nhận từng thớ thịt trên người như bị cắt ra từng mảnh, nội thể lại càng không khống chế được mà ầm ĩ lên. Bây giờ cảm giác sắp mất đi một tia thần chí cuối cùng, nhưng Bạch dược sư đã nói, nếu muốn hoàn toàn loại bỏ Hàn Độc, vậy thì thần trí luôn phải tỉnh táo.
Thân thể vừa đau vừa nóng đến bỏng rát, đầu óc mơ mơ màng màng, cặp lông mày không tự chủ được nhíu thật chặt, môi mỏng trắng bệch, mồ hôi từng tầng từng tầng như thác nước đổ xuống, xuôi theo sườn mặt, chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống y phục trước ngực, làm ướt một mảnh lớn.
Thế nhưng là, Vân Ngạo Phong tuyệt không cho phép mình phát ra tiếng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến nỗi run lên.
Bỗng nhiên lúc này lại nghe thấy tiếng của hệ thống: [Ký chủ, không xong rồi! Lão già này muốn hại ngươi, viên thuốc dẫn kia căn bản chỉ là phần độc của Dẫn Linh Diệp, ký chủ mau khống chế linh lực của ngươi, hạ nhiệt độ cơ thể xuống thấp nhất có thể, nhanh lên, không thì ngươi sẽ bỏ mạng ở đây đó!"
Vân Ngạo Phong kinh ngạc trong đau đớn, bây giờ mới nhận ra, hóa ra Bạch dược sư muốn giết mình, có lẽ lão ta đã có kế hoạch từ trước.
Hắn chỉ có thể cố gắng vận chuyển linh lực, đem tất cả dương khí trong nội thể đều chuyển hoán thành âm khí, đến nỗi thân thể lạnh ngắt như một tảng băng. Nhưng lúc này, cố tình cơn đau đớn thống khổ kia mới dịu hơn một chút.
Vân Ngạo Phong muốn mở miệng gọi người, nhưng phát hiện không thể nói chuyện được, cả