"Tiểu Phong, đệ thẫn thờ chuyện gì?" Vân Tuân Vũ đi một hồi, vừa quay đầu đã thấy Vân Ngạo Phong có vấn đề.
Rất rõ ràng, thần sắc trên mặt hắn chuyển biến phức tạp, từ trắng sang đỏ, từ kinh hãi trở thành tái mét. Cuối cùng là hắn vịn vào cây, vẻ mặt thế giới sụp đổ, muốn không có bất thường cũng không được.
Tử Cầu trong lòng cũng nhận ra dị thường này, cuống họng liền phát ra tiếng ư ư, móng vuốt vô ý cào nhẹ trước ngực Vân Ngạo Phong.
Bạch Yên vốn đã biến về nguyên hình cũng ngước mắt lên nhìn.
"A? Không có chuyện gì! Ha ha, không cần nhìn đệ như vậy!" Vân Ngạo Phong bị móng vuốt của Tử Cầu cào đến nhộn mới hồi thần. Nở một nụ cười bất đắc dĩ, vươn tay xoa xoa đầu Tử Cầu vài cái.
"Đi thôi!" Vân Tuân Vũ khẽ liếc nhìn thứ tim tím trong ngực Vân Ngạo Phong, ghét bỏ!
Y vốn dĩ không ghét ấu thú như vậy, nhưng nhìn đến cái con kia lại được đệ đệ ôm, liền cứ thế chướng mắt.
Bạch Yên nguyên hình rất đẹp, toàn thân trắng toát uy vũ, đôi mắt màu vàng không nhiễm tạp chất, như có như không tản ra một tia u tối.
Mà lý do khiến hắn biến về nguyên hình cũng rất đơn giản, thuyết phục!
Bạch Yên thân hình cân xứng, chiều cao cũng chỉ lớn hơn nửa trượng. Hắn hơi khom người, vừa vặn tầm mắt ngang ngang với Tử Cầu, vì e ngại sát khí do Tử Cầu tỏa ra. Hắn liền không chút do dự, trở về nguyên hình.
Kỳ thực trong lòng Bạch Yên vẫn còn đang run lẩy bẩy, Vương tại sao lại đặt thần thức lên con ấu thú này, hắn không biết.
Nhưng hắn biết một điều, tuyệt đối không được đắc tội với hai người này, đặc biệt là Vân Ngạo Phong.
Vì vậy, Bạch Yên lúc nào cũng tỏ ra cung kính, một phần vì cái mạng nhỏ của mình, một phần khác, Vân Tuân Vũ cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.
Bạch Yên trước giờ là một người trọng tình trọng nghĩa, tuy là yêu tu nhưng chưa từng gây hại cho dân lành. Mà nếu hắn dám, chắc chắn Vương cũng sẽ không giữ lại cái mạng nhỏ này rồi.
Vậy mà, hôm nay hắn còn xui xẻo đụng trúng tên Phượng Tử kia, vô duyên vô cớ bị đánh cho một trận nhừ tử.
(Phượng Tử = Đại sư huynh Kiếm phong = Hướng Linh Sơn phái).
Bọn họ rõ rõ ràng ràng trước kia có quen biết, nhưng Phượng Tử lại quá mức vô tình, vừa gặp yêu tu liền rút kiếm với phất trần ra chém (đặc biệt là Bạch Yên - oan gia ngõ hẹp).
Bạch Yên mải oán hận, không cẩn thận đâm đầu vào một tảng đá, liền nhất thời kêu oái lên.
Hai người Vân Ngạo Phong không tránh khỏi giật mình, ánh mắt dao găm hướng xuống đất.
Chỉ thấy, Bạch Yên bày ra vẻ mặt đáng thương, trên đỉnh đầu đã muốn xưng một cục lớn hơn trứng gà.
"Phụt..." Vân Ngạo Phong bụm miệng cười.
Bạch Yên cảm giác có chút tủi thân cúi đầu: "Cười cái gì mà cười?"
Tuy nhiên, hắn không dám lớn tiếng. Nếu để Vương nghe thấy, cái đầu này ngày mai có lẽ sẽ được treo trên ngọn cây quá!
Bạch Yên lúc đầu nhìn ra tia thần thức của Vương đã sợ hãi. Hắn không ngờ rằng, Vương bình thường cao cao tại thượng, vậy mà hôm nay lại hạ mình cho người ta ôm!
Hắn hoài nghi hôm nay mình ra khỏi hang sai cách rồi!
Nếu như tất cả các thú tộc biết tin này, phản ứng chắc chắn sẽ dữ dội hơn Bạch Yên gấp trăm lần a.
Chỉ là, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng dáng hai người kia đã không thấy đâu nữa!
Cũng may, Xà tộc có khả năng có thể ghi nhớ được mùi hương trên thân thể người khác. Vì vậy, để tìm ra hướng đi đúng, tuyệt không phải việc khó...
Vân Ngạo Phong