Vân Tuân Vũ bất động thanh sắc nhìn không gian ảo cảnh trước mặt, lát sau bỗng nhiên nhảy lên một ngọn cây gần đó. Y đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, khí thế càng bức người hơn.
Ảo cảnh này không có gì nguy hiểm, người tạo ra nó chỉ đơn giản là không muốn họ vượt qua vòng thi thứ nhất, nên dùng ảo cảnh để giữ chân họ.
Nhưng nếu vì hiếu kỳ thì có thể sẽ bị lạc đường, mà tại sao lại lạc đường?
Bởi vì trong vòng ba ngày, ảo cảnh tự khắc sẽ được phá. Nếu đi quá nhiều, cũng giống như đi trong mờ mịt ba ngày ba đêm, không xác định phương hướng, sau khi ảo cảnh biến mất, họ cũng không chắc rằng đã đi ra khỏi Linh lâm hay chưa.
Lựa chọn duy nhất hiện giờ là "há miệng chờ sung", để lối thoát tự đến tìm họ. Nhưng nếu qua ba ngày sau, vậy thì không còn đủ thời gian để vượt đến Hướng Linh Kiếm phong được.
Nhưng mà không sao, hình như Vân Tuân Vũ phát hiện ra... muốn phá ảo cảnh cũng không phải việc khó. Chỉ là không có đủ người thôi.
Tổng cộng có mười hai chỗ được thiết lập ảo cảnh giống nhau, nhưng họ chỉ có mười người...
Hiện tại bầu trời đã ngả sang chiều ta, màn đêm rất nhanh liền buông xuống. Trong đêm tối chưa dám chắc không có nguy hiểm, Vân Tuân Vũ cũng không thích dài dòng. Mở miệng dặn dò vài câu ngắn gọn thuyết phục, sau đó người nào người đấy đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi.
Lạc Nhạn thật hưng phấn bám lấy Trần Dương không buông, ngay cả lúc này cũng vậy, y cất giọng non nớt thì thầm: "Dương ca ca, đệ ngủ cùng huynh có được hay không?"
Trần Dương có chút chần chừ, cả thân thể hắn chỗ nào cũng có độc, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là đáng e ngại.
Tốt hơn hết vẫn là trước tiên giữ khoảng cách, tránh gây hại cho người khác, rước họa vào thân. Nhưng... Trần Dương nhìn vẻ mặt khả ái trông ngóng của Lạc Nhạn, trong tâm rốt cuộc lại mềm nhũn, bất đắc dĩ gật đầu, hắn nhỏ nhẹ nói: "Vậy... được, nhưng đệ phải nhớ, không được đụng chạm với ta, rất nguy hiểm."
Chỉ chờ có câu này, Lạc Nhạn liền vui mừng kích động nằm xuống bên cạnh Trần Dương. Đôi mắt to tròn mở lớn, khuôn mặt phúng phính được bóng tối bao trùm, mơ hồ nhìn thấy trên khóe môi y dần dần câu lên một đường cong hạnh phúc.
Trần Dương lần đầu ngủ cùng người khác, trong lòng luôn canh cánh lo lắng sẽ gây ra hoạ. Đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, một cơn gió nhẹ thổi tới, cuốn theo một chiếc lá vàng rơi xuống.
Im lặng nằm một lát, cảm nhận đối phương vẫn chưa ngủ. Lạc Nhạn quy củ đặt hai tay lên trước ngực, quay đầu liền mơ hồ nhìn thấy sườn mặt mượt mà của Trần Dương.
Lúc này, Trần Dương cũng thật trùng hợp nhìn sang. Hai mắt chạm nhau, một luồng điện như có như không chạy dọc thân thể.
Thình thịnh, thình thịch. Hai trái tim bất giác loạn lên, cùng đậm chung một nhịp.
Lạc Nhạn lúc sau cười khúc khích, Trần Dương lại không rõ nguyên do trên mặt nóng ran lên. Cũng may bây giờ là buổi tối, nếu không chắc hắn muốn đào hố chui xuống quá.
Cũng do là buổi tối nên không gian xung quanh đều yên tĩnh đến lạ. Tiếng cười của Lạc Nhạn vang lên trong đêm tối, hơi kích thích màng nhĩ người nghe.
Bởi vậy, phía bên phải liền thoát ra tiếng cằn nhằn khó chịu: "Thật ồn ào, có định để cho người khác nghỉ ngơi không hả?"
Phút chốc Lạc Nhạn liền im bặt, nhưng vẫn cố nhịn cười, phát ra giọng mũi hừ hừ.
Trần Dương hơi mím môi, một lần nữa quay sang nhìn, biết đâu lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Nhạn. Liền như đụng phải thứ gì, bằng tốc độ nhanh nhất lập tức xoay cả thân thể đi.
Lúc này, Lạc Nhạn hơi chu môi, giả vờ giận dỗi nói: "Dương ca ca, đệ lạnh, muốn ôm."
Chỉ thấy bóng lưng