Lý Lam phản ứng cực kỳ nhạy bén, xoay người khô khốc tránh đi một kích của Vân Ngạo Phong.
Hắn đơ, hắn là đã ra tay với tốc độ quá nhanh rồi, tại sao Lý Lam lại còn có thể nhanh hơn hắn?!
Giật mình ngơ ngác nhìn, dưới chân đã muốn đạp chúng đống hạt châu tròn vo. Lý Lam tự bản thân rắc lên, cũng tự biết tránh né, nàng bay đến bên rìa của sân đấu, chân đặt xuống chỗ rỗng dưới đất.
Oái...
Kêu lên thất thanh trong lòng, Vân Ngạo Phong liền nhanh chóng tránh đi mấy thứ đồ vật dưới đất đang phóng tới.
Lý Lam này... thật sự không đơn giản như bề ngoài, nàng ta vậy mà còn sử dụng đến ám khí!?
Đây gọi là đánh lén a, mà đã là đánh lén... thì chẳng khác nào là phạm quy, hắn muốn hét lớn người này phạm quy quá, nhưng mà hét lên hắn cũng là... phạm quy, không được! Không thể nói.
Âm thầm gào rú trong lòng, Vân Ngạo Phong hắn tức lại tức a!
Hàng ngàn cặp mắt to bằng quả trứng gà thế kia... chẳng lẽ lại bị mù à?!
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ!!
Hắn vận chuyển linh lực, rẽ ra một chỗ đứng. Nhưng tinh thần luôn một mực căng thẳng, tùy thời tùy chỗ đều phải chú ý ám khí phóng tới!
Trên khuôn miệng mỏng bạc của Lý Lam tựa hồ khép mở hai cái, ngay tức khắc, trong không khí một trận linh lực ba động, một thân hình yêu thú to lớn liền chạy ra, hướng phía Vân Ngạo Phong mở ra hàm răng dính đầy máu tươi!
Tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này đều một phen hoảng hồn, Lý Lam cư nhiên lại là người đã kí kết khế ước với yêu thú.
Nhưng mà nàng ta tu vi còn thấp, sao có thể kí khế ước với loại yêu thú có phẩm cấp cao và mạnh như vậy?!
Còn chưa kể đến, con yêu thú này không phải yêu thú bình thường, mà nó là một con lệ thú!
Grừ...!
Vân Ngạo Phong bị cái miệng to lớn đỏ hỏn kia dọa sợ.
Các vị trưởng lão đều kích động mười phần, thực không nghĩ tới còn có người dám đến đây phá đám. Nhưng điều quan trọng là, tại sao có người của Ma giới giả mạo xâm phạm mà không có người nào nhận ra? Rốt cuộc thực lực của người này... cao bao nhiêu?
Lúc này, trong không khí đột nhiên tràn đầy một mùi hương kỳ lạ, xung quanh năm dặm cây cỏ đều đồng loạt khô héo, một chiếc lá nhỏ cũng không tránh khỏi!
Các đệ tử đều nháo nhào lộn xộn cả lên, đã có người sợ đến da mặt xanh tái.
Đoàn Lễ cho đến bây giờ đã không thể bình tĩnh được nữa, liền vươn tay triệu hồi ra một thanh trường kiếm, vận linh lực vọt thẳng vào đấu trường.
Nhưng rất nhanh, Đoàn Lễ liền đã phát hiện dị thường, thanh kiếm trên tay nặng nề hơn bình thường?! Không! Phải nói là linh lực bản thân đã bị phong bế đến bảy phần mười.
Không chỉ có Chưởng môn, mà tất cả những người có mặt ở đây, đều gặp phải tình huống y hệt như vậy!
Các đệ tử tu vi cao thì còn có chút linh lực, nhưng người nào tu vi thấp thì linh lực hoàn toàn bị phong bế, so với phàm nhân không khác là bao.
Mười mấy vị phong chủ coi như còn chút linh lực, cũng không thể gây ra uy hiếp đối với Lý Lam. Nhưng nhìn nhau một hồi, rốt cuộc họ cũng xông lên, ngăn cản cái miệng đỏ tươi đang nhào vào thân thể Vân Ngạo Phong.
Vân Tuân Vũ nhìn dáng hình nhỏ nhắn của Vân Ngạo Phong, ngay lập tức lao vào, cả người không chút do dự đem hắn che kín.
Con lệ thú kia thực sự rất mạnh, chỉ cần uy áp nó thả ra, đã có thể khiến cho người ta không kìm được mà phun máu.
Vân Ngạo Phong vì được ca ca