Đàm Quân Thư dẫn Vân Ngạo Phong đi theo một con đường mòn, khoảng một khắc liền đến chỗ gọi là hậu sơn.
Ở đây có một cái thác nước đổ xuống từ trên vách đá, bên dưới nước rỗ, lâu dài rồi hình thành vũng nước sâu.
Bên cạnh chính là sân phẳng, mặt đất tuy luôn bị người dẫm đạp, nhưng cây cỏ vẫn đều đều phát triển. Thiên nhiên xanh mát, tạo nên một bầu không khí và cảnh tượng vô cùng hoành tráng, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm của hoa lá, làm say lòng người.
Khẽ đảo mắt, nhìn thấy ba thân ảnh bạch y đang chú tâm luyện kiếm. Tuy là học cùng một bộ kiếm pháp, nhưng mỗi người đều có một phong thái hoàn toàn khác nhau, bội kiếm trên tay cũng không giống.
Tỷ như, nữ tử kia dùng kiếm thức kết hợp với sự nhanh nhẹn linh động của nàng, bội kiếm trên tay dẻo dai, thân kiếm bóng loáng trắng bạc phản chiếu ánh mặt trời. Từng đạo kiếm khí sáng như tuyết xẹt ngang, uy lực mạnh mẽ làm ngọn cây lay chuyển.
Ba người cùng lúc kết thúc kiếm chiêu, thu kiếm về tay, đã sớm phát hiện bên này có người.
Đàm Quân Thư vẻ mặt tươi cười, hướng Khai Tri buông lời khen ngợi: "Đại sư tỷ đúng là thiên chi kiêu tử, kiếm thức vẫn sắc bén vững vàng như vậy, thật làm đệ đây cảm thấy ghen tị."
Khai Tri nhìn như rất hưởng thụ lời nói này, dáng vẻ kiêu hãnh hất cằm: "Còn phải nói!"
Vân Ngạo Phong đứng sau lưng Đàm Quân Thư, lúc này liền tiến lên chắp tay thi lễ: "Sư tỷ, hai vị sư huynh!"
Thấy hắn có vẻ hơi khách khí, Khai Tri nhưng là rất hài lòng, nàng gật đầu: "Ha ha, không cần câu nệ tiểu tiết, sau này đều là đồng môn sư huynh đệ, cần gì phải khách khí như vậy chứ?"
Phương Dược Nghi nói: "À đúng rồi! Sư phụ có dặn gọi người tới, hay là ta..."
"Không cần, ta đang định cùng Ngạo Phong lên đó, nếu các ngươi muốn, vậy có thể cùng đi?" Đàm Quân Thư thần sắc hòa nhã, thực thân mật gọi hai tiếng Ngạo Phong.
Hai người nào đó đang ghen!
"Đệ tên là Ngạo Phong?" Mạc Thủy nghi hoặc hỏi ngược lại. Có thể thấy, trên mi tâm hắn ta đang cau chặt, nhìn thập phần khó chịu.
Vân Ngạo Phong hiện tại hơi lúng túng, không biết phải làm thế nào, liền nói: "Đệ họ Vân, tự là Ngạo Phong."
Mạc Thủy trên dưới đánh giá hắn một cách kỹ càng, bề ngoài thì hoàn mỹ. Có điều, tu vi quá thấp, khi bọn họ nhập phong, tu vi thấp nhất cũng là từ Linh Giả cảnh hậu kỳ trở lên. Mà Vân Ngạo Phong vừa mới Linh giả cảnh trung kỳ, chưa nói đến, tư chất bình thường, thể chất tầm thường.
(Tác giả: Ngươi dám cược với ta không?
Mạc Thủy: Ngu đâu mà chơi? Ngươi là tác giả, muốn thắng ta không phải rất dễ à?
Tác giả: Đã sợ mà còn khoác lác! Hứ!)
Hoặc là sư phụ thay đổi khẩu vị, hoặc là mang hắn về làm tạp dịch?
Cuối cùng Mạc Thủy cũng chỉ thở dài một hơi, hắn không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.
Khoảng nửa canh giờ sau, năm người đi đến một cái động, xung quanh mơ hồ còn tỏa ra hàn khí, lạnh lẽo bức người.
Vốn đường đi cũng không nói là dài, chỉ là dọc đường tò mò ngắm mây nhìn gió, có nhiều thứ đặc biệt đẹp mắt, thế rồi đi đến Hàn Băng động mất gần một canh giờ thời gian.
Lại nói, chung quanh Hàn Băng động tứ phương tám hướng có bày bố trận pháp vô cùng dày đặc, khó phá.
Trước cửa động được một cái cây to um xùm che khuất, cơ hồ là đem Hàn Băng động hoàn toàn giấu đi, thật kỹ.
Tuy có bày trận pháp, nhưng nó chung quy chỉ để thủ không công. Vì thế, nếu có người đến gần cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Thông qua trận pháp này, Trắc Từ cũng sẽ biết được người tới là