Trong màn đêm, xa xa dần nghe thấy một tiếng nói.
"Vương, vương, ngài chờ ta với..."
Nhìn thấy người vừa đến, Phượng Tử lại trừng mắt khinh bỉ, không chút tiết chế rút đao muốn chém người. Có điều, hắn e ngại Yêu Vương, còn có Vân Tuân Vũ, lần trước đám cản trở chuyện tốt của hắn, nợ nần còn chưa tính xong đâu.
Thấy ở đây nhiều bóng người như vậy, Bạch Yên ngại ngùng sờ sờ mũi, tỏ vẻ sợ sệt núp sau lưng Tiểu Cửu.
"Hơ hơ, ân nhân, Vân công tử, các ngươi cũng ở đây à?"
Do Tiểu Cửu ở gần Vân Ngạo Phong, mà Vân Ngạo Phong lại đứng cạnh Vân Tuân Vũ, Bạch Yên vừa vặn đứng trước bọn họ, mừng rỡ như điên, tâm cuộn sóng trào.
"Bạch công tử? Hoá ra ngươi với Tiểu Cửu quen nhau à, vậy thì không cần khách khí, đều là người một nhà cả thôi."
Vân Ngạo Phong lấy lệ nói vài câu, nhưng có vẻ như Phượng Tử không phối hợp cho lắm, trên tay cầm kiếm, sắc mặt hung dữ, nếu không phải e dè kiêng kỵ đối với Yêu Vương, thì hắn đã một đường xông qua chém người rồi cũng nên.
Tiểu Cửu trực tiếp xem Bạch Yên là một tiểu trong suốt, ôn nhu nói với Vân Ngạo Phong: "Chủ nhân, hay là để ta đuổi theo hắn?"
Cằm mọi người hầu hết rớt thẳng xuống đất!
Thật không ngờ, Yêu Vương trước nay cao thượng xa cách, bây giờ lại có thể hạ mình trước một người, ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Thảo nào, lúc nãy để hắc y nhân chạy thoát, nguyên lai trời sắp sập.
Vân Ngạo Phong trộm liếc nhìn Phượng Tử, thấy hắn không có động tĩnh gì, cuối cùng lắc đầu một cái, nói: "Có lẽ là... không cần!"
Dù sao cũng thu phục được lệ quỷ rồi, hắc y nhân lại bị Tiểu Cửu phế hai chân, thụ thương nặng, trấn nhỏ Ôn Dương này, có lẽ đã được bình an rồi!
Nói trắng ra, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành!
Trên đường về Bành gia, Vân Ngạo Phong kéo theo Tiểu Cửu vào một cái ngõ.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có quen người nào tên là Cẩm Ngọc không?"
Tiểu Cửu suy tư một hồi, nói: "Hình như là... không quen, chủ nhân hỏi cái này làm gì?"
Đáp án thật là quen, nhưng trước kia Tiểu Cửu đã suy nghĩ rất nhiều, y không muốn làm cho chủ nhân buồn, nên vẫn quyết định không nói thì hơn.
Nếu như Vân Ngạo Phong nhớ ra chuyện trước kia, sẽ có rất nhiều chuyện không hay diễn ra, kết cục của nó... cũng sẽ có rất nhiều.
Vân Ngạo Phong nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự là không quen? Nhưng... tên của người đó cũng giống ngươi a, còn..."
"Chủ nhân, ta thật sự không biết mà!" Tiểu Cửu chột dạ cắt ngang lời Vân Ngạo Phong, ngữ điệu có chút gấp gáp, vừa giống như thật sự không biết, lại giống hơn là muốn bao che chuyện gì đó.
Vân Ngạo Phong thở dài một hơi, cuối cùng cũng không hỏi được gì, nhưng trong lòng vẫn mang theo nghi vấn não nề, không thể giải đáp.
Hai ngày sau, bọn họ xuất phát trở về Hướng Linh Sơn phái.
Bởi vì trở về không cần gấp gáp, nên mọi người quyết định phiêu lãng hồng trần một hồi, cũng chẳng có chuyện gì đáng kể, chỉ là họ mỗi người đi một hướng, tìm thú vui a...
Yêu Vương cao thượng đang giữa đường lại bị gọi về, Linh Sơn lại có trận chiến nội bộ xảy ra, trong lòng Tiểu Cửu tiếc nuối cáo biệt Vân Ngạo Phong.
Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ đi vào thôn Thanh Tuyền, lại ghé qua quán nhỏ Khai Phong một chút, cuối cùng đi thăm Vô Ly và Mộc Du Tử.
Hậu sân núi Hướng Linh...
Có một dòng suối trong vắt chảy bắt ngang, mặt nước nhẹ nhàng đung đưa, Vô Ly ở thượng nguồn cặm cụi làm gì đó, Mộc Du Tử ở hạ lưu bắt cá.
Đúng. Chính là bắt cá!
Ở hậu sơn này rộng lớn yên tĩnh, nếu không có người lên tiếng, vậy cũng chỉ nghe được tiếng nước chảy hòa với tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc.
Đệ tử ngoại môn không có trưởng bối dạy dỗ, muốn học tập này nọ đều phải tự mình gắng gượng, tìm tòi.
Hậu sơn này mênh mang rộng lớn, tuy không có công pháp, bí tịch hay bảo vật trú ngụ, nhưng ít nhiều cũng có vô vàn linh dược, linh thảo hiếm có khó tìm.
Vân Ngạo Phong trên đường lên tới đây, hai bên lề đường cây cỏ xanh tốt, tận mắt nhìn thấy nhiều loại thảo dược quý hiếm, nhịn không được liền hái vài cây, đem về làm nguyên liệu luyện đan.
Ở phía xa xa, Vân Ngạo Phong cất giọng gọi: "Nhị ca!"
Nghe tiếng, Vô Ly ngẩng đầu lên, theo bản năng quay về bên này.
"Tiểu Phong...!" Vô Ly kéo dài chữ phong, chạy nhào tới, ý định ôm Vân Ngạo Phong một cái, nhưng là bị hắn tránh sang một bên, kết quả là vồ hụt, suýt chút thì ngã sấp mặt.
Bên kia, Mộc Du Tử nghe một tiếng nhị ca thân thuộc, cầm theo cái giỏ trúc chạy tới,