Kim Kiên dẫn Lý Do Hỉ đến phía ngoài ma cung, gặp đúng lúc Ma tôn đang tuyển tú, ngoài cung có một dãy ma nữ đang xếp hàng.
Chỉ có điều, bộ dáng của phần lớn đám ma nữ này đều là bà già năm mươi tuổi trở lên, đến một cô nàng trẻ tuổi cũng không có.
Vào cung làm Ma phi đấy, cơ hội tốt thế mà sao không có người nguyện ý vào nhỉ?
Lý Do Hỉ ngồi xổm trên phố đối diện nhìn một lúc, rất là khó hiểu.
Kim Kiên nói: “Chẳng lẽ là vì Ma tôn đương nhiệm rất xấu à? Có lẽ ma giới cũng thích nhìn mặt.
Đợi đến khi Kê Vô Trần làm Ma tôn, chỉ sợ sẽ không phải là cảnh thế này nữa, chắc ma nữ xinh đẹp sẽ xếp hàng dài từ chỗ này đến tận Đồ Lục đảo đi.”
Lý Do Hỉ xoa tay, “Tôi muốn vào xem thử.”
Kim Kiên không đồng ý, “Thế tôi làm thế nào?”
Lý Do Hỉ nói, “Thế này đi, chúng ta chia quân là hai đường, anh đi tìm manh mối Mẫu đơn hoa yêu, tôi đi ma cung tìm người.
Nếu anh tìm được trước thì đến ma cung tìm tôi, thế nào?”
Kim Kiên suy nghĩ thoáng qua — Nếu Lý Do Hỉ vào ma cung, kể cả không tìm thấy manh mối thì ít nhất ở trong ma cung cũng sẽ được đảm bảo an toàn.
Xác thật là Xích Huyết giới hiện nay nguy hiểm vô cùng.
Chuyện Ngọc Yên lúc trước đã để lại bóng ma trong lòng hắn ta, với tu vi của hắn, tự bảo vệ, chạy trốn thì không thành vấn đề, nhưng muốn bảo vệ thêm một người thì khó nói.
Hắn ta gật đầu, xem như là đồng ý, “Thế cô đi đi, tôi nhìn cô vào rồi đi.”
Lý Do Hỉ cười với hắn, “Anh yên tâm đi, tôi nhiều bạn lắm, nhân duyên rất tốt.
Đợi sau khi họ phát hiện ra chúng ta biến mất, chắc chắn sẽ nghĩ cách đến cứu chúng ta.
Chúng ta cùng cố gắng ở hai đầu, khẳng định là có thể ra ngoài.
Kim Kiên gật đầu, Lý Do Hỉ bèn đi ra luôn, xếp vào cuối hàng.
Đội ngũ dần tiến lên, Lý Do Hỉ nghe thấy người phỏng vấn ở phía trước nói: “Bà chị, đã từng này tuổi rồi mà còn muốn làm Ma phi à? Không được! Chỉ có thể đi giặt quần áo thôi!”
Đương nhiên ma nữ bị gọi là bà chị mất hứng, “Đánh rắm à, lúc lão nương còn trẻ cũng là một đóa hoa của Xích Huyết giới đấy.
Làm gì có ai ở phố Đông không biết bà đây! Hơn nữa, bà đây không ghét bỏ dáng vẻ xấu xí của Ma tôn thì cũng tốt lắm rồi! Hắn có tư cách gì ghét bỏ bà đây!”
Người phỏng vấn lắc đầu, “Nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể đi giặt quần áo.”
Ma nữ kia làm bộ muốn đánh, bị ma binh ngăn lại, “Làm gì, làm gì thế hả! Còn muốn động thủ phải không.
Đây là ma cung, không phải nơi cho bà giương oai.”
Ma nữ kia giận dữ, thu tay lại, cướp lấy thẻ gỗ ở trên bàn, “Giặt quần áo thì giặt quần áo! Nói cho mà biết, dám bớt một phần tiền công của bà, bà sẽ bò lên giường Ma tôn, dọa hắn sợ chết khiếp!”
Hiển nhiên là người phỏng vấn đã nhìn quen cảnh này, chẳng hề để ý nhiều, vừa ghi chép, vừa kêu: “Người tiếp theo.”
Loại cảnh tượng này diễn ra ba, bốn lần, ma nữ không muốn giặt quần áo đều ngượng nghịu rời đi.
Lý Do Hỉ nghi ngờ một cách nghiêm trọng là họ dùng cờ hiệu chiêu Ma phi để tuyển cung nữ!
Cuối cùng cũng đến lượt Lý Do Hỉ, nàng nhoẻn miệng cười, đặt trước mặt người phỏng vấn một khối linh thạch tứ phẩm, “Tôi muốn đi giặt quần áo.”
Người phỏng vấn lặng lẽ cất linh thạch, ngẩng đẩu lên, ánh mắt không khỏi sáng ngời, “Vị cô nương này, tôi thấy cô rất có tiềm chất làm Ma hậu đấy!”
Lý Do Hỉ thấy buồn cười trong lòng, hề, còn để cho ngươi nói đúng rồi đấy, nhưng mà không phải là hiện tại.
Nàng nghiêng đầu cười, “Tôi vẫn muốn đi giặt quần áo.”
Người phỏng vấn khuyên bảo hết sức, “Thật sự không suy nghĩ thêm à? Tiền lương tháng của Ma phi nhiều hơn nhiều so với giặt quần áo.” Nếu có thể tìm được phi tần xinh đẹp cho Ma tôn, hắn không cần phải bị đám bà già này trút giận nữa.
Lý Do Hỉ nói: “Tôi không thiếu tiền, chỉ muốn đi trải nghiệm cuộc sống, đơn giản là muốn giặt quần áo mà thôi.”
Người phỏng vấn sờ khối linh thạch tứ phẩm trong tay áo, cũng không nói nhiều nữa, đưa một cái thẻ gỗ cho nàng, “Cô nương cất đi.”
Lý Do Hỉ nhận lấy thẻ gỗ, quay đầu nháy mắt với Kim Kiên.
Kim Kiên gật đầu, tiễn nàng vào ma cung bằng ánh mắt, rồi mới xoay người đi mất.
Kim Kiên quay lại theo đường đến đây, về đến vườn hoa mẫu đơn.
Xích Huyết giới to thế này, so với việc tìm kiếm lung tung, không mục đích, còn không bằng ngồi đợi ở vườn hoa, chắc sẽ rình được hoa yêu chứ hả? Mặc dù không phải hắn rất thông minh, nhưng cũng hiểu hòa thượng chạy được mà miếu thì không.
Quả nhiên, đi xuyên qua vườn hoa, hắn tìm được một gian nhà cỏ ở sâu bên trong.
Kim Kiên đi quanh nhà cỏ hai vòng, phát hiện là nó cực kỳ giống với cái nhà cỏ bị Ngọc Yên đập nát trong Táng Tinh hải.
Nhưng mà bốn phía quanh gian nhà này nở đầy hoa tươi, bố trí rất xinh đẹp, còn có dấu vết người ở.
Chỉ là chủ nhân nhà cỏ không có nhà.
Hắn gọi mấy tiếng mà chẳng ai trả lời, bèn ngồi xổm ở cửa đợi.
Cứ đợi mãi, hắn chán muốn chết, dứt khoát nằm ngủ trong bụi hoa.
Hương hoa mẫu đơn đồng hành cùng giấc ngủ, hắn ngủ rất sâu.
Mà ở trong ma cung, Lý Do Hỉ được sắp xếp chỗ ở, bác gái quản sự nhìn nàng không vừa mắt, phân cho nàng một xe quần áo để đi giặt.
Lý Do Hỉ kéo xe đến bên cạnh giếng, quẳng xe quần áo ở đấy, không thèm để ý nữa.
Nàng đi chưa được hai bước đã bị người gọi lại, “Này nha đầu kia, đi đâu thế hả? Vứt quần áo ở đây để cho ai giặt thế? Có phải lên cơn thèm khát rồi, muốn đi quyến rũ Ma tôn đấy hả!”
Lý Do Hỉ quay đầu, là một bà chị sáng nay mới nhập cung cùng nàng.
Nàng nói: “Chị giặt giúp tôi đi, được không?”
“Cái gì?” Đối phương không thể tin được, xắn tay áo lên, muốn đi dạy dỗ nàng.
“Đã ngứa mắt với ngươi từ lâu rồi!” Lý Do Hỉ lấy một viên linh thạch ra, đưa đến trước mặt nàng ta, “Tiền công cho bà chị đây.”
“Á?” Bà chị xấu hổ, đưa một tay lên gãi đầu, một tay đã không thể khống chế mà giơ ra nhận lấy linh thạch.
Lý Do Hỉ nói: “Tôi tên là a Hỉ, tôi vào cung để tìm người, tôi không có ý gì với Ma tôn, bà chị không cần lo lắng.”
“Ồ.” Bà chị nhấc tạp dề lên lau viên linh thạch, cười hề hề, “Sao lại khách khí thế, cô em đi đi, ha ha…..
Tôi giặt giúp cô, ha ha…..”
Lý Do Hỉ cười, “Thế thì cảm