Lý Do Hỉ lặng lẽ xem hết quá trình Điểm Đăng đại sư siêu độ vong linh, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu hai con yêu quái kia đã chạy thật rồi, chẳng cần thiết phải cử người đến báo riêng cho tôi biết đi?”
Bách Lý Minh Minh nói: “Lại cẩn thận lục soát xem.”
Bốn người lại kiểm tra toàn bộ tất cả các nhà mồ một lần, đi tìm manh mối.
Lý Do Hỉ phát hiện ra không ít vỏ rắn lột da trong một gian phòng phụ.
Bách Lý Lộ Lộ lộ vẻ ghét bỏ: “Eo, kinh quá!”
Con rắn to như thế, không biết đã sống ở trong này bao lâu rồi, đầy nửa phòng vỏ rắn lột da.
Lý Do Hỉ nhặt lên, nhét hết vào túi giới tử.
Bách Lý Lộ Lộ khẩn cấp nhảy ra xa khỏi nàng vài bước: “A Hỉ, cô làm gì thế hả?”
Hai mắt Lý Do Hỉ tỏa sáng: “Da rắn là vị thuốc Đông y, có thể bán lấy tiền đấy!”
“Á?” Bách Lý Lộ Lộ gãi đầu, “Hiểu rồi.”
Nàng ấy quay người đi vào một nhà mồ khác kiểm tra, không bao lâu sau lại phát hiện ra một đầu mối mới: “A Hỉ, cô nhanh đến xem, bọn kia để lại thư cho cô này!”
Lý Do Hỉ nhặt xong thì vội chạy qua xem, chữ viết xấu xí vô cùng, quả nhiên là cùng một loại với chữ viết trên góc áo của Thập Dương.
Bách Lý Lộ Lộ đọc chậm rãi: “Lý Do Hỉ, con mụ thối tha không đáng được chết nhẹ nhàng kia, ngươi hại đại ca và đại tẩu của ta, còn cào mặt tam muội của ta.
Nhất định ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, nợ máu phải trả bằng máu…..”
Lý Do Hỉ không kiên nhẫn, ngất lời nàng: “Nói điểm chính!”
Bách Lý Lộ Lộ ừ một tiếng, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, văn chương lưu loát toàn lời mắng Lý Do Hỉ tổng cộng hết năm, sáu trang rồi mới xuất hiện tin tức mấu chốt: “Muốn cứu em trai ngươi, ba ngày sau đi đến Đồng Âm sơn một mình! Đúng rồi, nếu ngươi đã thích cứu người như thế thì hưởng thụ cho tốt đại lễ mà chúng ta chuẩn bị cho ngươi đi!”
“Làm sao đây, a Hỉ, em trai cô bị yêu quái bắt đi rồi!” Vẻ mặt Bách Lý Lộ Lộ lo lắng.
Lý Do Hỉ gật đầu, lại bắt đầu nhìn quanh gian nhà mồ tìm kiếm: “Mấy con yêu quái này ở đây lâu như thế, khẳng định còn có không ít đồ tốt, đi tìm tiếp đi, xem có cái gì đáng tiền không.”
Bách Lý Lộ Lộ quên luôn việc của Thập Dương ngay lập tức, đi theo phía sau, giúp nàng tìm kiếm.
Nàng ấy nhặt ra được một cái áo khoác lông chuột trong góc, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Ồ, a Hỉ, cô xem cái này, chắc là Thử tử tinh (tinh hoa của con chuột) đấy, cũng có thể bán lấy tiền!”
“Tốt quá.” Lý Do Hỉ mừng rỡ nhận lấy, nhét luôn vào túi giới tử.
Bách Lý Minh Minh giúp đỡ thu gom hài cốt của mười con quỷ kia, tìm nơi an táng một lần nữa.
Điểm Đăng đại sư chuẩn bị làm pháp sự, tiêu trừ oán khí ở nơi này.
Lý Do Hỉ vẫn luôn ở trong nhà mồ lục soát, thuận tiện tìm bảo vật.
Hôi đại vương và Thanh đại vương đi vội vàng, rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp mang theo, Lý Do Hỉ thu hoạch đầy tay.
Từ lúc xuống địa cung này, nàng đã hoàn toàn cảm nhận được ràng buộc với uế khí kia rồi.
Cửu Phu Phần là nơi nhiều phần mộ, không gian dưới đất không phải rất lớn, có một gian nhà mồ lớn nhất, có đường thông sang chín gian phụ.
Trong gian lớn nhất, Lý Do Hỉ đẩy quan tài ra, dùng Kim cương xử mua của Điểm Đăng đại sư nạy sàn gạch, lại móc ra một cái xẻng bắt đầu đào.
Bách Lý Lộ Lộ ôm hổ ngồi ở một bên nhìn, “A Hỉ, cô tìm gì thế?”
Lý Do Hỉ cũng không trả lời, mồ hôi như mưa, đào ra được một cái hố sâu như chiều cao một người, cuối cùng, xẻng đào đến một thứ cứng rắn.
“Cmn, tôi thật nghi ngờ Ô Thiệu Tùng cái đồ cháu con rùa kia là do con tê tê biến thành, giấu sâu thế này cơ!” Lý Do Hỉ ôm một cái hộp gỗ màu đen, trèo lên từ trong hố, phủi bụi đất trên người.
Từ lúc nàng chạm vào cái hộp gỗ này, bỗng nhiên trong thức hải mây đen che trời, cuồng phong nổi lên ở bốn phía, mây bay cuồn cuộn.
Kê Vô Trần ngồi trước nấm mồ, hai tay đặt trên đầu gối, tà áo tung bay phất phới.
Tóc đen của hắn bay loạn theo gió, đôi con ngươi đỏ thẫm như được tắm máu.
Luồng khí đen bên trên nấm mồ cứ như ngọn lửa màu đen, muốn đốt sạch toàn bộ bầu trời, đúng là có mấy phần phong độ của ma tôn năm đó.
Hộp đen vuông vuông vắn vắn, hệt như là đồ tự nhiên, không có một khe hở nào.
Lý Do Hỉ cầm Kim cương xử lên, ra sức gõ một phát, trong đầu bỗng “oong” một tiếng, cứ như là cái chày kia gõ thẳng vào trong lòng nàng, làm cho nàng đau đớn đến hít thở không thông.
Lý Do Hỉ hét to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
“A Hỉ!” Bách Lý Lộ Lộ đang muốn đến đỡ nàng thì thấy một đám khí đen bay ra từ trong lỗ hổng bị vỡ ra trên cái hộp đen, đám khí đen đó bay đến bên cạnh Lý Do Hỉ, tiến vào thất khiếu của nàng.
Hai mắt nàng nhắm chặt, đã mất ý thức, thân thể nằm thẳng, trôi nổi trong không khí.
“A Hỉ, cô làm sao thế?” Bách Lý Lộ Lộ tóm lấy tay nàng, sợ nàng bay mất.
Kê Vô Trần chính là yêu ma được ngưng tụ bởi uế khí, đương nhiên đám khí đen kia là một phần chân thân của hắn.
Trong thức hải, Kê Vô Trần dang rộng hai tay, đám khí đen hợp vào thần hồn của hắn từng chút, từng chút một, sức mạnh quay lại làm cho hắn cảm thấy toàn thân dồi dào và thỏa mãn.
Chẳng lo đó chỉ là một bộ phận sức mạnh rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm hắn say mê ngây ngất.
Nghìn năm rồi, hắn đợi nghìn năm rồi, dây dưa nghìn năm rồi, cuối cùng cũng đợi được.
Trong nhà mồ, Bách Lý Lộ Lộ sốt ruột đến sắp khóc, mặt đất lại bắt đầu chấn động, rung chuyển, phát ra tiếng ầm vang quái lạ.
Vách tường vỡ ra khe nứt, thỉnh thoảng lại có bụi đất rơi xuống trên đỉnh đầu, rơi đầy mặt, đầy đầu nàng.
Bách Lý Lộ Lộ túm cánh tay Lý Do Hỉ, lại không có cách nào lay động nàng được.
“Hu hu, a Hỉ, cô mau tỉnh lại đi, chỗ này sắp sụp rồi…..
Minh Minh, ngươi đang ở đâu, nhanh đến cứu chúng ta đi…..”
Lý Viên Viên cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhảy lên mặt Lý Do Hỉ chào hỏi đánh đập điên cuồng, muốn đánh cho nàng tỉnh.
Bách Lý Lộ Lộ nhanh chóng ôm nó xuống, nhét vào trong lòng.
“Ầm rầm--” chính giữa gian nhà mồ đã sụp xuống, hai người một hổ bị kẹt trong góc.
Bách Lý Lộ Lộ bẹp miệng khóc ra tiếng: “Cứu mạng với! Tôi còn chưa muốn chết, người ta còn chưa biết cái gì là yêu…..” Lời của nàng ấy còn chưa kịp nói xong đã thấy một nam tử mặc áo đen, áo khoác cũng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Hắn dễ