Phía ngoài Bất Hàm sơn, bên bờ Tô Thủy.
Tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu ánh sáng hơi dịu dàng.
Khói tỏa trên mặt sông gợn sóng, một khoảnh rừng trúc xanh biếc được bao phủ trong sương mù sáng sớm.
Gió nhẹ phớt qua mặt, ý thu hơi lạnh.
Mưa rơi lấm tấm xuyên qua kết giới, thấm ướt toàn bộ rừng trúc mát lạnh.
Sâu bên trong rừng, sương khói cuộn vòng, hương lá thơm tho.
Giữa rừng trúc tươi đẹp, một chàng trai khoanh tay mà đứng, mặc bộ áo màu ánh trăng, thêu hoa văn tường vân bằng tơ vàng, đeo kiếm dài ba thước, hông đeo ngọc bài trắng, đang thấp giọng nói chuyện với Liễu Như Khanh.
Phía sau lưng hắn ta còn có vài đệ tử mặc quần áo trắng giống hệt nhau, vóc dáng người nào người nấy thẳng như cán bút, dung mạo sáng sủa, vừa nhìn đã biết ngay là xuất thân từ đại tông môn.
Thập Dương nhảy tung tăng từ đường mòn trong rừng ra, từ xa đã thấy được đoàn người.
Lúc đầu còn có chút không tin tưởng, đợi đến khi nhìn rõ ràng khuôn mặt của người kia, gấp gáp đến ba bước cũng thành hai bước, nhảy về phía trước.
“Cảnh Vô Nhai! Sao anh lại đến rồi!” Thập Dương nhìn Liễu Như Khanh, trừng mắt giận dữ: “Có phải là anh gọi đến không hả?”
“Ơ?” Chàng trai nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại nhìn, cười ấm áp, “Thập Dương cũng ở đây à, lâu lắm không gặp, biệt lai vô dạng.”
Vẻ mặt hắn ta sinh ra đã dịu dàng, hiền hậu, ánh mắt luôn mang theo ý cười, nhìn có vẻ là một người vô cùng ôn hòa, dễ gần.
Liễu Như Khanh lại không vui vẻ gì, “Đúng thì đã sao, sư tôn từng nói Đồ Lục đảo lấy trừ ma vệ đạo, bảo vệ thiên hạ làm nhiệm vụ của mình.
Nơi này có ma, phải trừ!”
Lúc đầu, hắn ta cũng không muốn phải huy động nhiều người thế này, nhưng mà sau khi thử mấy lần, tên ma đầu kia toàn lấy hắn ta ra để trêu đùa, bắt được người rồi lại cố ý thả ra.
Mỗi lần đều để hắn ta cứu, cứ lặp lại như vậy, vui quên trời đất.
Vì thế, từ lâu trước khi hội Lý Do Hỉ đến đây, hắn ta đã báo cáo chi tiết chuyện Bất Hàm sơn có ma cho Đồ Lục đảo, xin cứu trợ.
Chỉ là chẳng ngờ được, thế mà chưởng môn lại đích thân dẫn người đến.
Xem ra, xác thật là không thể xem thường tên ma đầu này, chẳng trách hắn ta đánh không lại.
Thập Dương không có tâm trạng tốt, “Không phải tôi đã nói cho anh biết là chị gái tôi có thể giải quyết rồi à? Quả đúng là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!”
“Cậu nói ai bắt chó đi cày? Rõ ràng là tự các cậu đòi đi theo, hơn nữa, tôi đã thông báo cho Đồ Lục đảo từ lâu rồi, liên quan gì đến cậu?” Liễu Như Khanh cũng thấy lạ, chỉ vì tiền mà thằng nhóc này lại có thể không thèm để ý đến tính mạng của Lý cô nương.
Nếu tên ma đầu kia mà dễ thu phục như vậy, hắn ta cũng chẳng cần phải kéo dài đến hiện tại.
Người mặc áo màu ánh trăng chính là chưởng môn hiện tại của Đồ Lục đảo, Cảnh Vô Nhai.
Thấy hai người tranh chấp, hắn ta vội đứng ra hòa giải, “Được rồi, được rồi, hai người một là kiếm linh của sư tôn, một người là đồ đệ của sư tôn, đều là người một nhà, có gì hay mà cãi nhau đâu!”
Thập Dương túm tay áo của Cảnh Vô Nhai kéo hắn ta sang bên cạnh, khẽ hỏi: “Sao anh lại đến đây thế? Người khác không biết là chuyện gì, anh còn không biết hay sao? Còn muốn tuyên bố chính thức không đấy! Nhanh dẫn người của anh đi đi, đừng có phá hỏng việc của chúng tôi, đấy là em trai ruột của sư tôn của anh đấy, còn là anh em kết nghĩa của anh nữa! Sao anh lại có thể chẳng nghĩa khí gì cả!”
Cảnh Vô Nhai nhanh chóng bịt miệng cậu ấy, “Nói nhỏ thôi, đừng để cho người khác nghe thấy!”
Thập Dương đập tay hắn ta ra, “Làm gì đấy! Tôi nói là sự thật, lúc đầu, nếu không phải là Lệ Vô Tịch cứu anh ở Xích Huyết giới, anh đã chết từ lâu rồi, có được không? Có thể có hôm nay không? Bây giờ anh em gặp nạn, anh không giúp thì cũng thôi đi, còn muốn bỏ đá xuống giếng?”
“Tôi làm gì có!” Cảnh Vô Nhai thấp giọng phủ nhận, một người có tính cách rất tốt cũng bị mấy câu của Thập Dương kích thích cho phải dậm chân.
Đồ Lục đảo tiếp giáp Xích Huyết giới, hơn một nghìn năm trước, Cảnh Vô Nhai còn là một đệ tử ngoại môn có chút tư chất của Đồ Lục đảo, tên gọi là Cảnh Nhai.
Vì tư chất trời sinh này mà được chưởng môn Ô Thiệu Tùng nhìn nhiều hơn mấy lần, Cảnh Nhai bị đồng môn đố kỵ, bị người giăng bẫy, quăng vào Xích Huyết giới.
Xích Huyết giới quần ma loạn vũ, đâm quàng đánh xiên, trước nay biên giới xung đột không ngừng.
Lúc đó, tuổi hắn ta còn nhỏ, tu vi thấp kém, bị rơi vào trong tay ma tộc thì há có thể tốt đẹp được.
Đúng vào lúc hắn ta sắp chết, khi hấp hối mấy hơi thở cuối cùng, Lệ Vô Tịch phát hiện ra hắn ta.
Con chim kia ngồi trên một cành cây nhìn hắn ta bị đánh, thấy hắn bị đánh đến thương tích đầy mình, máu chảy toàn thân, mà cũng không giúp đỡ, chỉ đứng trên cây mắng chửi người.
Ba cái mồm chim của hắn ta cứ mở ra mắng chửi, ba la bô lô, ríu ra ríu rít, ồn chết người.
Đám thiếu niên đang đánh nhau loạn xì ngậu không nghe nổi nữa rồi, lại ngại con chim này là của Ma tôn, không dám đắc tội, tên nào tên nấy bịt lỗ tai chạy đi.
Cũng may là lúc ấy Cảnh Vô Nhai bị đánh vào trạng thái bán hôn mê, nếu không, lại nghe thêm “miệng lưỡi thơm tho” của con chim đê tiện này, chắc là cũng chẳng thể thở thêm nổi một hơi nào nữa, chết toi luôn cũng không chừng.
Khi tỉnh lại, hắn ta phát hiện mình đang nằm trong ma cung của Ma vương Xích Huyết giới.
Lúc đó, Kê Vô Trần đã thống nhất Xích Huyết giới được một khoảng thời gian rồi, nhưng mà phần lớn thời gian Ma tôn đều mang theo hai thuộc hạ đắc lực của mình ra ngoài đốt, giết, đánh, cướp, ký kết đủ các loại hiệp ước bất bình đẳng.
Lệ Vô Tịch nói hắn ta cũng được Ma tôn nhặt về, tình cảnh khi ấy cực kỳ tương tự với lúc này.
Dưới Dực Vọng sơn, một con chim ba đầu hấp hối được một thiếu niên cứu, mang về Xích Huyết giới.
Số mạng và kinh nghiệm từng trải giống nhau nên hai thiếu niên không khỏi sinh ra mấy phần đồng cảm.
Một người một chim ngồi trong ma cung trống trải, sau mấy lượt rượu xuống bụng đã quyết định kết bái.
Lúc kết bái, Lệ Vô Tịch tìm một đôi giày Ma tôn từng đi để thay mặt chính chủ, hai người kết bái đơn phương với đôi giày, gọi Kê Vô Trần một tiếng đại ca…..
Sau này, để biểu hiện thành ý, báo đáp ơn cứu mạng, Cảnh Nhai bèn đổi tên thành Cảnh Vô Nhai.
Chỉ là không ngờ được, sau hơn một nghìn năm, thiếu niên bị tất cả bắt nạt lúc ban đầu kia lại biến thân chóng mặt, giờ khắc lâm nguy được giao sứ mệnh, đêm trước khi Ô Thiệu Tùng phi thăng, đã trở thành tân chưởng môn Đồ Lục đảo.
“Không phải cậu không biết mười hai trưởng lão vẫn nhìn tôi không vừa mắt, họ biết quan hệ của tôi với ai kia, lần này bảo tôi đến, nếu không giải quyết việc này cho ngon lành, họ sẽ lại nhân cơ hội gây rắc rối cho tôi.
Nể mặt sư tôn, tôi gọi cậu một tiếng sư thúc, nhất định sư thúc phải giúp tôi đấy!” Nếu không phải