Lý Do Hỉ và Hữu Trần cưỡi gió mà đi, hướng về phía bắc, đã ra khỏi phạm vi của Bất Hàm sơn từ lâu, lúc này đang đứng bên bờ một con sông nhỏ, trong suốt.
Thời tiết cuối tháng chín, cỏ lau bên bờ sông đã tàn một nửa, lông xám của cỏ lau bị gió thổi nhẹ một cái đã bay đi mất.
Nơi này lạnh hơn trong núi một chút, nàng thay một cái áo khoác màu chàm, vạt áo thêu hoa văn cây trúc và tường vân, tóc đen như mực để xõa, khí lạnh cuối mùa thu làm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cứng, trắng bệch.
Cái áo khoác này đã được chuẩn bị từ trước khi đi lên phía đông bắc, đến Thập Dương cũng có ba cái áo bông, Lý Viên Viên có ba cái gi lê nhỏ.
Đáng tiếc là lúc trước không ngờ sẽ gặp Hữu Trần, cũng quên không làm một bộ cho Vô Trần.
Nói đến quần áo, trước đây cũng từng mua.
Nhưng sau lần say rượu ở bờ biển thì không tìm thấy nữa.
Mà cơ thể Hữu Trần luôn ấm áp, nhưng bộ áo đen này hơi lộ liễu, không giống như đồ người tốt sẽ mặc.
Lý Do Hỉ nắm tay cậu ta, nghĩ ngợi sau khi vào thành phải mua cho cậu ta mấy bộ quần áo, trong miệng lẩm bẩm dặn dò liên miên: “Đợi lúc đến nơi có nhiều người, nếu xảy ra chuyện gì đó, cậu phải cố hết sức khống chế bản thân, không thể ra tay tùy tiện.
Có tôi ở đây, tin tưởng tôi, tôi sẽ thu xếp được.”
Hữu Trần ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng người hôn lên má nàng, “Nàng thật đẹp.”
Khuôn mặt Lý Do Hỉ bừng lên đỏ rực, cúi đầu áp sát lên ngực cậu ta, nói chuyện cũng không lưu loát, “Cậu, cậu, cậu không thể làm thế ở nơi có nhiều người! Cậu cứ thế này…..” Nàng cắn chặt môi, lời còn lại cũng ngại ngùng, không nói ra được.
Một tay Hữu Trần ôm eo nàng, một tay khác xoa đỉnh đầu nàng, đáy mắt nhiễm ý cười, “Vì sao thế, A Hỉ xấu hổ rồi à?”
Cái tên này xấu xa quá! Còn cố ý nói ra nữa!
Nàng đẩy nhẹ cậu ta ra, quay lưng lại, dùng mu bàn tay để làm lạnh hai má nóng rực, khẽ hừ một tiếng, thở ra khí trắng.
Nhìn thấy bên bờ sông có mấy đứa bé đang vớt cá, tiến lên hỏi đường.
Thì ra đã đến Tam Xuyên giới, nơi này thuộc phía nam của giới, gọi là Hạ Xuyên, đi lên phía bắc còn có Trung Xuyên và Thượng Xuyên.
Hữu Trần nhìn từ xa, thấy nàng hỏi xong thì nhảy đến, dang cánh tay mở rộng vòng ôm đợi nàng, khóe miệng cười cưng chiều, “Chậm một chút.”
Dáng điệu nàng uyển chuyển như một con bướm nhanh nhẹn, nhào vào lòng cậu ta, bỗng lại nhíu mày, ôm ngực ho kịch liệt, trong phổi đau như kim châm.
Hữu Trần nhẹ nhàng vỗ lưng, giúp nàng dễ thở, ánh mắt thay đổi mấy lần, từ lo lắng thành bi thương, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hơi thở của nàng nặng nề, vẻ mặt khó chịu, một tay che miệng, một tay nhẹ đấm ngực.
Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Thật quái lạ, là ốm rồi à? Vết thương lần trước lăn từ trên núi xuống cũng vẫn chưa khỏi, lẽ nào hệ miễn dịch suy giảm?
Nàng cũng chẳng phải là người yếu ớt, làm ổ trong ngực cậu ta thở chậm, thấy không đau nữa rồi mới ngẩng đều lên cười, “Không sao, có lẽ là bị lạnh, qua hai hôm sẽ tốt thôi.”
Hữu Trần rủ lông mi, cố ý nghiêng đầu đi không nhìn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong lòng nổi lên chua xót vô cùng.
Hai người vừa nhấc chân muốn đi, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng hét hoảng hốt, sau đó là tiếng rơi xuống nước “tõm, tõm, tõm”.
Lý Do Hỉ quay đầu thì thấy ba đứa bé trai khoảng hơn mười tuổi mà nàng vừa hỏi đường lúc nãy bị rơi xuống sông, đang vùng vẫy bơi vào bờ.
Không biết từ lúc nào mà trên bờ có thêm mấy người.
Tên cầm đầu nhìn thấy một đứa bé bơi đến bờ rồi, lại nhấc chân dẫm vào đầu nó, ấn nó xuống nước.
Cứ lặp lại như thế, mặc dù ba đứa bé đều bơi giỏi nhưng vẫn không chịu nổi nước sông cuối thu lạnh như băng, ôm nhau run rẩy, hoảng sợ nhìn gã ở trên bờ.
Lý Do Hỉ nhíu mày ngay lập tức.
Nàng vốn không muốn để ý, nhưng mấy đứa bé kia vừa mới chỉ đường cho nàng, tuổi còn nhỏ như thế.
Nhìn cách bọn nó ăn mặc thì có vẻ như gia cảnh cũng không quá tốt, trời lạnh thế này mà vẫn còn mặc quần áo mỏng của mùa hè, đi chân đất.
Bây giờ bị ngâm trong nước sông, bị người xấu bắt nạt, nhìn có vẻ càng đáng thương hơn.
Rốt cuộc, nàng vẫn không đành lòng.
Nàng quay người, vỗ vào tay của Hữu Trần, “Cậu đừng tham gia, tôi đi xem thử.”
Hữu Trần gật đầu, đi theo cách nàng năm bước.
Lý Do Hỉ chạy chậm lên trước, “Đồ xấu xa kia, làm gì thế hả, mau dừng tay cho tôi!”
Tên cầm đầu quay sang, mũi to mắt nhỏ, cực kỳ xấu xí.
Gã nghe thấy thì nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nương tử nũng nịu đang tức giận chạy về bên này, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha.
Gã quệt miệng, vươn cánh tay ra, “Ồ, được đấy, ta thích!”
Lý Do Hỉ nhìn không chớp mắt, bước chân vững vàng, duỗi thẳng bàn tay ra, đối phương vừa đến gần thì nàng đã tung ra một cái bạt tai vang dội.
Đầu ngón tay Hữu Trần khẽ nhúc nhích, khóe miệng hơi giương lên.
Nhìn nàng dịu dàng, yếu ớt, chẳng có sức lực gì, thế mà lại làm cho gã kia xoay tại chỗ ba vòng.
“Ớ?” Lý Do Hỉ nhìn lòng bàn tay mình, không thể tin nổi, “Lúc nào thì mình lại trở nên lợi hại thế nhỉ?”
“Con mụ thối tha, ngươi dám đánh ta!” Gã để tóc mái lệch, tức không chịu nổi chỉ nàng, trên mặt còn in một dấu tay đỏ tươi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên mười bảy, mười tám đại hán cởi trần lao ra từ trong bụi cỏ lau bên bờ sông, tay cầm các loại binh khí, hô hào một chút đã xông lên bao vây rồi.
Ba đứa bé bị ngâm trong sông bò lên, vuốt mặt, lắc mình biến hóa thành ba tiểu công tử mặc hoa phục, đội ngọc quan.
Ngoại trừ màu sắc quần áo không giống nhau, thân hình, tướng mạo ba người lại chẳng khác gì cả, là sinh ba!
Lý Do Hỉ giật mình nhìn ba người -- Quả thật là tần suất người có dáng vẻ giống nhau xuất hiện gần đây rất cao.
Thiếu niên mặc áo đỏ lấy giấy bút trong người ra, vừa đọc vừa viết, “Nguyên Thạch, con trai của Nguyên Thừa - Hạ Xuyên lĩnh chủ, bắt nạt trẻ con ở bờ sông Hạ Xuyên, còn dùng chân đạp vào đầu người ta…..
Nhân sĩ chính nghĩa vô danh của Trung Xuyên gặp chuyện bất bình trên đường, hét lên một tiếng…..”
Một thiếu niên khác mặc áo xanh lục nhìn Lý Do Hỉ mang vẻ mặt ngơ ngác ở bên cạnh, nói: “Lại thêm một tội, đùa giỡn con gái nhà lành.”
Gã để mái lệch được gọi là Nguyên Thạch bị mấy đại hán ấn xuống đất đánh đấm, gã ôm đầu, còn rảnh rỗi mắng người, “Ba con chó dại Trung Xuyên kia, các ngươi lại dám bẫy ta! Đợi ta về mách cha ta….
Ay ui…..
Đừng đánh nữa…..”
Cuối cùng, thiếu miên mặc áo lam đứng ra, chống nạnh cười lớn, “Ha ha ha ha, Nguyên Thạch, muốn trách thì trách chính ngươi ngu ngốc! Bây giờ ba anh em chúng ta đã có chứng cớ ngươi làm việc xấu, chính là muốn đi bẩm tấu ngươi đấy! Có bản lĩnh thì ngươi đi mách cho Thương lĩnh chủ Thượng