Lý Do Hỉ dạo phố xong, trở lại Tần phủ lúc chạng vạng.
Tần Thải Thải đứng ở cửa phòng nàng đợi đã lâu.
Lúc trước khi Thập Dương đến, nàng ấy cũng không tiện chen ngang chị em người ta đoàn tụ, vẫn luôn nhịn không nói.
Chủ yếu là vì Thập Dương và Hữu Trần đấu võ mồm, cũng chẳng có cơ hội.
Lúc ăn cơm tối, nghe phụ thân nói ngày mai phải đi Thượng Xuyên đối chất với người nhà họ Nguyên, Tần Thải Thải không đợi được nữa, nhất định phải qua đây kể với nàng.
Trong tay Hữu Trần là gói lớn, gói nhỏ đồ đạc, mà Lý Do Hỉ vẫn đang rúc vào lòng chàng như cũ, hai người nói nói cười cười.
Chỉ có Thập Dương đi theo ở đằng sau là hơi tức giận.
Tần Thải Thải nhìn họ đi đến từ xa, hơi hâm mộ.
Bốn người vào phòng, Hữu Trần im lặng ngồi xuống giường, giúp Lý Do Hỉ dọn dẹp đồ đạc trong túi giới tử, lại phân loại quần áo, trang sức, đồ ăn vặt hôm nay mới mua rồi cất đi, nghiễm nhiên mang dáng vẻ hiền phu.
Thập Dương lại làm loạn hết chỗ chàng đã dọn xong, cố ý gây rối.
Hữu Trần nâng mắt nhìn cậu ấy -- Quả thật là cậu em vợ này không làm chàng thích được một tẹo nào cả!
Lý Do Hỉ mời Tần Thải Thải ngồi ở bên bàn, rót cho nàng ấy một chén trà.
Tần Thải Thải cầm chén trà, vài lần muốn nói lại thôi.
Hữu Trần tinh mắt vô cùng, bỏ đồ trên tay xuống, lôi Thập Dương ra ngoài.
Thập Dương bị chàng túm cổ áo, tay chân quơ loạn lên, “Chị, cứu mạng! Hắn muốn sàm sỡ em!”
Hữu Trần ngồi ở lan can dưới mái hiên bên ngoài phòng, Thập Dương ngồi xổm ở cửa nghe lén.
Tần Thải Thải rối rắm rồi vẫn kể chuyện gặp được Lạc Hà lúc ban ngày.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là gặp mặt, đến tên họ là gì cũng không ai biết, nàng ấy vẫn thấy rất mất mát.
Tần Thải Thải nói: “Vốn tôi nghĩ là nếu thật sự không được, tôi cứ gả là xong.
Nhưng hôm nay lại gặp được chàng, tôi thấy nhất định là ý trời, nên tôi lại không muốn bỏ cuộc.
Ngày mai đi Thượng Xuyên, còn hy vọng a Hỉ có thể tung ra toàn lực giúp tôi…..”
“Giúp chứ!” Lý Do Hỉ nói: “Chắc chắn phải giúp chứ! Tuyệt đối là ý trời! Nhưng mà này, tự cô cũng phải nỗ lực đấu tranh, dù sao cũng không thể không kiên trì.
Cô nghĩ thử xem, các em trai đã làm nhiều điều vì cô như thế chỉ là hy vọng cô có thể có nơi chốn tốt.”
Tần Thải Thải thở dài: “Làm sao mà tôi lại không nghĩ như thế được, nhưng nếu Giới chủ đứng ở bên Nguyên gia, chỉ cần Giới chủ nói gả, tôi tất phải gả, cũng không còn một chút bước ngoặt cứu vãn nào nữa.”
“Quyền lực của Giới chủ này lớn thế cơ á? Đến cả việc người ta lấy chồng mà cũng phải quản lý à!” Lý Do Hỉ oán giận, “Thật đúng là bắt chó đi cày!”
Tần Thải Thải nói: “Cô không biết đâu, sinh ra trong gia đình thế này, vốn con gái là dùng để liên hôn, đổi lấy lợi ích cho gia tộc.
Chỉ là phụ thân rất yêu thương tôi nên mới không nỡ.
Đến cả Thánh nữ ở Tuyết sơn cũng chẳng có cách nào lựa chọn vận mệnh của bản thân, từ ngày được sinh ra đã sống để sinh đứa bé có thiên phú huyết mạch cực mạnh cho nhà họ Bắc Cung…..
Thật ra, tôi sinh ở Tần gia đã rất may mắn rồi…..”
Lý Do Hỉ không nói gì.
Thánh nữ hay không Thánh nữ thì nàng không biết.
Nhưng mà quan niệm truyền thống thế này, không phải người nào đó hoặc việc gì đó là có thể dễ dàng thay đổi.
Nếu nhà họ Tần có ba đứa con gái, có thể cũng sẽ không nghĩ cho nàng ấy thế này.
Lý Do Hỉ chỉ có thể lựa chọn đi đường vòng, nói: “Tôi có một kế, không biết cô dám hay không.”
Tần Thải Thải tò mò: “Kế gì thế?”
Lý Do Hỉ nói nhỏ: “Ngày mai, cô dứt khoát nói thế này đi.
Cứ nói thật ra cô đã có người trong lòng, mà còn đã cùng người đó ấy ấy, gạo nấu thành cơm rồi.
Trinh tiết không còn, tôi không tin Nguyên Thạch vẫn muốn cưới cô.
Giới chủ gì gì kia cũng không thể ép cô gả cho người khác được chứ? Ngay cả khi không gả không được, cũng có thể làm Nguyên gia khó chịu một thời gian, không, khó chịu cả đời!”
“Hả?” Tam quan của Tần Thải Thải bị sét đánh tan tác, vậy… thanh danh của nàng…..
Lý Do Hỉ biết nàng ta bận tâm điều gì, còn nói: “Bên ngoài đã đồn đại tiểu thư Tần gia là một bà dạ xoa, hung hãn, ác độc, mỗi ngày đều phải hành hạ mười hai người làm đến chết, ăn sống tim gan người ta để kéo dài tính mạng cho mình…..” Dù sao đã đến nước này, có cộng thêm một điều thì chắc cũng chẳng có gì to tát đi.
“Cô thấy thế nào? Gả cho Nguyên Thạch hay là thêm một cái danh hiệu đãng phụ?” Lý Do Hỉ nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Tần Thải Thải sắp xoắn nát khăn tay rồi, từ nhỏ, thân thể nàng ta đã yếu đuối, rất ít khi ra ngoài.
Mấy năm gần đây, bệnh đã đỡ rồi, dù hay đi chữa bệnh từ thiện ở y quán nhưng đều ngồi phía sau rèm, rất hiếm người biết thân phận của nàng ta.
Từ sau khi Nguyên gia cầu hôn, thanh danh của nàng ta càng bị đồn càng thái quá lên.
Gả cho Nguyên Thạch hay là mang danh đãng phụ? Khó chọn quá…..
Lý Do Hỉ đứng nói chuyện không đau thắt lưng: “Quá nhiều rận thì không sợ ngứa, thêm có một con thì lại làm sao?”
Giọng nói Tần Thải Thải cũng run lên, lời lẽ lại mang tính thỏa hiệp, “Thế… thế… thế nhỡ đâu có người hỏi… gian phu… à không, hỏi người kia là ai thì phải làm sao?”
Lý Do Hỉ đứng dậy, mở cửa phòng, Thập Dương ngã vào trong, “Em trai tôi thì thế nào? Cứ nói từ khi nó đến Tần phủ, hai người mới gặp đã thích, gặp lại đã yêu, gặp lần thứ ba thì chàng là gió, thiếp là cát, triền triền miên miên đến thiên nhai, yêu đến nỗi không thể tự thoát ra được….
Thế nào?”
Thập Dương phủi mông đứng dậy, trừ việc đầu trống không ra thì không còn gì để chê trách.
Dáng cao, chân dài, eo thon, khuôn mặt cũng dễ nhìn.
Mặt Tần Thải Thải đỏ bừng, cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu: “Nhưng mà… vị công tử áo đỏ kia… tôi…..”
“Cái này dễ mà.” Lý Do Hỉ xoa đầu Thập Dương, “Nếu cô để ý công tử áo đỏ, Thập Dương cũng mặc một bộ như thế là được, tạm thời để em ấy làm công tử áo đỏ của cô.
Nếu về sau gặp lại người ta thì nói rõ ràng vào, tôi tin là người đó cũng sẽ hiểu được.”
Tần Thải Thải do dự một lát, rồi cũng nhẹ gật đầu.
Lý Do Hỉ quay sang nói với Thập Dương: “Giúp Tần tiểu thư đi, thế nào?”
Thập Dương ưỡn ngực, hắng giọng hai tiếng, “Giúp thì đương nhiên sẽ giúp, nể mặt cô đã xem bệnh cho chị tôi.
Nhưng tôi có một điều kiện.”
Hữu Trần không khỏi nâng mắt lên nhìn, Lý Do Hỉ và Tần Thải Thải đồng thanh: “Điều kiện gì?”
Thập Dương giơ một ngón tay lên, trịnh trọng tuyên bố: “Không được diễn giả thành thật, thân thể hoàn bích của tiểu gia ta đây phải được để dành cho nàng dâu tương lai đấy! Chỉ là diễn kịch mà thôi, Tần tiểu thư đừng có mà yêu tôi thật luôn đấy!”
Lý Do Hỉ đạp một phát vào mông cậu ấy, đẩy ra khỏi cửa: “Nghĩ hay nhỉ! Đồ thối tha, không biết xấu hổ!”
Hữu Trần ôm bụng cười đến đau cả gan.
Bàn bạc đã xong, Tần Thải Thải cất giấu trái tim đang đập thình thịch loạn cả lên, trở về phòng.
Nguyên phủ.
Lạc Hà vừa mới tắt đèn, nằm xuống.
Mái ngói trên đỉnh đầu bị dỡ lên, một cái đầu thò vào trong, “Lạc Hà, Lạc Hà, anh đã ngủ chưa?”
Lạc Hà lau bụi trên mặt đi, “Ngươi thấy sao?”
Trên mái nhà vang lên một đợt tiếng chân hỗn loạn, sau đó là tiếng vỡ vụn của mái ngói, cửa mở ra “kẽo kẹt” một tiếng, Thập Dương vào phòng.
Lạc Hà ngồi dậy, chỉ đầu ngón tay, nến sáng lên, “Làm gì đấy?”
Thập Dương tiện tay nhấc ấm trà của hắn ta lên, uống một ngụm.
Lạc Hà cau mày, ghét vô cùng.
Thập Dương nói: “Cho tôi muộn một bộ quần áo của anh, ngày mai tôi phải dùng.”
Lạc Hà hỏi: “Vì sao?”
Thập Dương nói: “Bởi vì trong số người tôi quen, chỉ có anh là mặc màu đỏ thôi.
Tôi cần một bộ quần áo màu đỏ.”
Lạc Hà hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “Tôi là hỏi sao