Ngày hôm sau.
Tại nơi giao giới giữa Tam Xuyên giới và Sương Lâm giới
Phàm là người có chức quan ở Tam Xuyên, hay là người thuộc Bắc Cung thị tộc đều có mặt.
Cả Nguyên Thừa hôn mê cũng bị khiêng trên cáng đến.
Khoảnh đất trống dưới chân núi có các lều trại đủ loại màu sắc nằm rải rác.
Toàn bộ Mạnh đông tiết kéo dài khoảng nửa tháng.
Rất nhiều người bán hàng và du khách đến đây đóng quân, hoặc bán hàng, hoặc đi du ngoạn thám hiểm sâu bên trong Tuyết sơn.
Chỉ còn đợi gia chủ Bắc Cung thị tộc, Giới chủ lưỡng giới, Bắc Cung Từ lên đài phát biểu, châm Thánh hỏa, sự kiện lớn mỗi năm một lần của vùng đông bắc sẽ được chính thức bắt đầu.
Mới sáng sớm, Tần Nghĩa dẫn một đám trẻ con ngồi pháp khí phi hành đến chân núi Tuyết sơn, sắp xếp lều trại cho mỗi người xong xuôi, lại vội vội vàng vàng mang anh em sinh ba đi tham gia nghi lễ.
Trên đường đến đây, Lý Do Hỉ lại bị ngất xỉu.
Lúc này, Tần Thải Thải đang bắt mạch cho nàng ở trong lều.
Thập Dương kéo Hữu Trần ra ngoài, khoanh tay, chất vấn: “Ngươi còn định theo bọn ta đến lúc nào nữa.
Ngươi và chị ấy ở bên nhau sẽ không có kết quả đâu, ngươi không hiểu à? Ngươi có thân phận gì thì ta không cần nói nữa, nếu ngươi vẫn ngơ ngác bên cạnh chị ấy, chị ấy sẽ chẳng còn sống được mấy ngày nữa.
Nếu ngươi thật sự yêu thích thì nên buông tay.
Chị gái ta không nỡ giết ngươi, ta có thể thả ngươi, ngươi tự mình rời đi thôi.”
Hữu Trần nhìn về nơi xa không chớp mắt, giọng nói rất bình tĩnh và tràn đầy sự kiên định không thể nghi ngờ, “Ta không đi.”
Thập Dương nổi giận, rút trường kiếm ra khỏi vỏ ba tấc, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nghĩ ngợi, lại lấy một đống linh thạch trong túi càn khôn ra, đưa đến trước mặt Hữu Trần, “Cầm chỗ tiền này rồi rời xa chị ấy đi.” Nếu không, ta đâm chết ngươi là xong.
Lạc Hà đỡ trán, có chút tiền như thế, xem thường ai đấy hả! Nhưng đương nhiên là hắn ta hy vọng ma châu có thể quay về bản thể, mà người trước mặt cũng là một bộ phận của Tôn thượng, làm cho hắn ta khó xử.
Chẳng có cách nào, chỉ đành canh giữ ở bên cạnh, đỡ cho hai người lại đánh nhau.
Hữu Trần nhìn Tuyết sơn được mặt trời chiếu vào, phản ra một tầng sáng vàng, chỉ im lặng.
Thập Dương lay chàng, mà lại cầm thật chặt linh thạch trong tay, không hề có chút ý định muốn đưa ra nào, “Ngươi có nghe ta nói không đấy hả?”
Lạc Hà ngăn lại, “Đừng cãi nhau, từ từ nói.
Tôn…..
Hữu Trần, lên tiếng đi.”
Bất thình lình, Hữu Trần bổ một chưởng vào Thập Dương, Thập Dương vội nghiêng người tránh đi.
Chàng phẩy áo choàng, “Ai cần ngươi lo!” Nói xong thì quay người, đi vào trong lều.
Thập Dương bực bội: “Ngươi! Quả đúng là không biết tốt xấu, xem ta có một kiếm chém chết ngươi không!”
Lạc Hà vội kéo cậu ấy lại, “Thôi đi, thôi đi, qua mấy ngày đã rồi lại nói.”
Thập Dương đẩy hắn ra, “Ngươi biết cái rắm!” Cũng đi vào trong lều.
Lý Do Hỉ đã tỉnh rồi, Tần Thải Thải đang giúp nàng uống thuốc, dịu dàng an ủi: “Cô phải khỏe lên thật nhanh nhé, Mạnh đông tiết rất vui đấy.
Có rất nhiều người bán hàng đi từ xa đến đây, bán mấy thứ đồ nhỏ nhắn, xinh xắn, trân châu này, san hô gì gì này, còn có bảo thạch đủ mọi màu sắc, có thể chọn một ít làm vòng cổ.
Còn có thể đi trượt tuyết, tắm nước nóng ở Tuyết sơn, phong cảnh rất đẹp đấy.”
Lý Do Hỉ không có hứng thú với trân châu, san hô, trong túi nàng có cả đống đấy.
Nhưng mà trượt tuyết đã làm cho nàng hứng trí rồi.
Tần Thải Thải tiếp tục nói: “Hôm qua cô đã giúp tôi việc lớn như thế, cha tôi nói là chúng tôi sẽ bao hết toàn bộ chi phí của cô trong thời gian này, mua cái gì, ăn cái gì, chơi cái gì cứ trực tiếp ghi sổ cho Tần gia chúng tôi là được, dù sao cũng đừng khách sáo!”
Lý Do Hỉ đang bệnh sắp chết cũng phải bật dậy, ngạc nhiên, “Thật á?”
Tần Thải Thải bị nàng chọc cười, thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, nhét cho nàng một miếng mơ ngâm đường, “Đương nhiên rồi, nên cô phải nhanh khỏe lên mới được!”
Ánh mắt của Tần Thải Thải đầy sự thương tiếc.
Thật ra, lúc bắt mạch cho Lý Do Hỉ cũng đã hiểu thân thể của nàng chỉ là một đống ruột bông rách nát, chứa đầy tử khí, chỉ sợ thời gian không còn nhiều.
Tần Thải Thải chưa bao giờ thấy chứng bệnh quái lạ này trong đời, chỉ có thể dùng hết thảo dược quý báu để kéo dài một hơi cho nàng.
Vẻ mặt Lý Do Hỉ tỏa sáng ngay lập tức, có tinh thần gấp trăm lần, lật chăn, ngồi dậy muốn xuống giường.
Vừa khéo là Hữu Trần và Thập Dương đi vào một trước, một sau, nàng cấp tốc ra lệnh: “Nhanh, mau chuẩn bị đi, chúng ta ra ngoài chơi! Còn Thải Thải nữa, chúng ta cùng đi!”
Hữu Trần im lặng, không hề lên tiếng, chỉ ngồi xổm xuống đi giày cho nàng, lấy áo choàng lông cáo màu đỏ lửa bọc nàng lại.
Thập Dương hừ hừ -- Nhìn xem cái bộ dạng chân chó nịnh hót của y kìa! Nhanh đi chết cho ta!
Tần Thải Thải cũng không ngăn cản, nàng ấy chữa bệnh từ thiện ở y quán, đã thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt.
Bệnh tình cứ chuyển biến xấu đi mãi thế này, chỉ sợ Lý Do Hỉ chẳng còn nổi mấy ngày.
So với việc nằm trên giường chờ chết, còn không bằng đi ra ngoài dạo chơi, ngắm nhìn, sống thêm một đoạn thời gian vui vẻ.
Tuyết ngừng rơi, trời sáng sủa, từng đám tuyết trắng chưa tan còn đang phủ trên đỉnh lều, Tuyết sơn ở phía xa nguy nga hùng vĩ, đỉnh băng trắng xóa dưới ánh mặt trời chói mắt vô cùng.
Lý Do Hỉ hà hơi, một luồng khí trắng bay ra, nàng khoác tay Tần Thải Thải, “Xuất phát!”
Chuyện thú vị hơn một cô gái đi dạo ăn uống chính là hai cô gái đi dạo ăn uống.
Lạc Hà, Thập Dương và Hữu Trần phụ trách đi sau xách đồ.
Lúc trả tiền, Tần Thải Thải rút thẳng một miếng ngọc bài màu xanh biếc ra, chạm vào ngọc bài của chủ quán.
Ngọc bài va chạm, phát ra một tia sáng màu lục nhạt.
Chủ quán có thể dựa vào ngọc bài này để ghi sổ số tiền, sau đến Tần phủ thu là được.
Phần lớn loại ngọc bài này là được làm cho mấy đại hộ nổi tiếng và một ít khách quý được nhà họ Bắc Cung mời đến tham gia Mạnh đông đại điển.
Thập Dương cầm một xiên thịt lớn tiến lên trước, “Có cái này thì không cần trả tiền à? Có thể cho tôi một cái không?”
Lý Do Hỉ trừng cậu ấy -- Đến ăn mà cũng phải cầm theo, có cần mặt mũi hay không hả?
Tần Thải Thải cười, phát cho mỗi người một cái: “Không vấn đề, nhưng cái này chỉ có thể sử dụng ở Mạnh đông tiết.
Mọi người cứ mua thoải mái, đừng làm khách.”
Mặt mũi là cái gì thì căn bản là Thập Dương không thèm để ý, cười hi hi nhận lấy.
Bỗng nhiên cậu ấy nhớ ra gì đó, lấy bộ đồ màu đỏ mượn của Lạc Hà ở trong túi càn khôn ra, nhét vào tay Tần Thải Thải, chớp mắt với nàng ấy, “Tôi cũng không lấy không nhé!”
Khuôn mặt của Tần Thải Thải bất giác đỏ lên.
Lý Do Hỉ lóe lên ý nghĩ, tay trái, tay phải khoác tay Hữu Trần và Thập Dương, kéo họ đi, nói với Lạc Hà: