Lúc lại ngẩng đầu lên, mắt hắn đã khôi phục sự trong trẻo.
“Cô là muốn lừa tôi thả cô đi.”
Lý Do Hỉ cạn lời, “Ờ, thế anh nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào.”
Hai người ngồi xổm bên hồ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, Bắc Cung Từ đứng lên, chỉnh lại áo choàng, nói: “Đi thôi.”
Lý Do Hỉ bật dậy, “Đi về à?”
Bắc Cung Từ lắc đầu, “Vẫn còn năm địa điểm chưa đi.”
Lý Do Hỉ ngã ra đất không dậy nổi -- Ông trời ơi! Tha cho con đi mà!
Bắc Cung Từ cũng mặc kệ, từ trước đến nay hắn đều làm việc đến nơi đến chốn, nói đi thì nhất định phải đi, không được vớ vẩn chút nào!
Thế là Lý Do Hỉ lại bị hắn xách cổ áo bay tới bay lui, tham quan tất cả các điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Sương Lâm giới! Lúc trước đi với Hữu Trần còn chưa đi hết, không ngờ lại đi hết với Bắc Cung Từ.
Thậm chí còn có nơi đi đến tận hai lần.
Chỉ có đều, thật sự là cảm giác không dễ chịu.
Lý Do Hỉ thấy mình như chạy xô theo tour du lịch, là một du khách xui xẻo bị hướng dẫn viên áp bức mạnh mẽ đi đến các địa điểm check in, chụp ảnh, lưu niệm.
Bị xách cả một ngày, nàng mệt đến không bò dậy nổi nữa.
Bắc Cung Từ còn hỏi nàng, “Chơi thích không? Hôm nay vui không?”
Lý Do Hỉ hận không thể lấy kéo đoạt mệnh cắt mở hộp sọ hắn ra xem -- Thế nào? Anh còn muốn tôi phải viết tám trăm chữ cảm nghĩ sau khi đi thăm quan chắc?
“Vui cái rắm! Sắp mệt chết đi được.” Nghĩ đến tối nay còn phải dạy thêm cho Lý Viên Viên, nàng càng mệt hơn, “Anh chơi đủ rồi hả, đưa tôi về đi.”
Bắc Cung Từ lại lắc đầu, “Không.”
Lý Do Hỉ phát điên, “A a a! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trời sắp tối rồi! Tôi còn phải về đi đón Viên Viên tan học!”
Bắc Cung Từ nói: “Tôi đã sắp xếp xong giúp cô rồi, tối nay, Mộ tiên sinh ở thư viện sẽ chăm sóc cho nó.
Trong trường hợp nếu linh thú không có ai đón về, lại không biết đường về, Mộ tiên sinh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bọn nó.
Bà ấy rất có kinh nghiệm, cô có thể hoàn toàn yên tâm.”
Lý Do Hỉ ngửa mặt ngã ra nền tuyết, tứ chi khua loạn lên, “Rốt cuộc anh muốn làm gì thế!”
Bắc Cung Từ khom người, túm cổ áo nàng, kéo nàng đứng dậy, “Vun đắp tình cảm với cô.”
“Vèo---” một tiếng, lại bay lên.
May mà hắn còn biết người mệt rồi thì cần nghỉ ngơi, mang Lý Do Hỉ đến một quán suối nước nóng lộ thiên ở sâu trong Tuyết sơn.
Đương nhiên là ông chủ quán nhận ra Bắc Cung Từ, dẫn hai người đến một nơi tương đối yên tĩnh.
Lý Do Hỉ như một con cá chết bị hắn túm cổ áo phía sau gáy, kéo lê trên mặt đất.
Nàng ôm chặt lấy chân ông chủ, “Cứu mạng với!”
Khuôn mặt ông chủ lộ vẻ lúng túng, “Thế này, Giới chủ…..”
Ba người đứng ở hành lang, trước mặt là một cái ao cực lớn, hơi nóng trong ao bốc lên cuồn cuộn, hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng biến thành vô hình trong hơi nước bốc lên.
Bắc Cung Từ nhấc tay, “Không sao, không cần để ý đến cô ấy.” Dứt thì thì giơ tay kia lên, ném Lý Do Hỉ từ hành lang xuống thẳng dưới ao.
“Tõm” một tiếng, bọt nước bắn tung tóe.
Đến cả hét lên mà Lý Do Hỉ cũng không kịp hét nữa.
Dáng vẻ của ông chủ không khác Đàm Li mấy.
Ông ta nhịn cười, chắp tay -- Chuồn thôi, chuồn thôi.
Bắc Cung Từ tự đi vào phòng thay áo tắm dài, đi chân đất trên nền đá lạnh như băng, chậm rãi xuống ao.
Nhiệt độ nước ao rất cao, hơi nước dày đặc, hơi khó nhìn.
Hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, Bắc Cung Từ gọi một tiếng, “Lý Do Hỉ?” Không ai trả lời.
Hắn ta nhấc tay quạt sương mù, mặt nước ao lăn tăn, lại chẳng có ai hết.
Trong lòng hắn lộp bộp, chìm người xuống, ngụp vào trong nước.
Ở trong nước, tóc nàng tản ra, tà váy mỏng màu hồng bồng bềnh, hai mắt khép hờ, giống một nụ hoa phù dung dưới nước, đang đợi nở.
Bắc Cung Từ sững sờ vì vẻ đẹp của nàng trong nháy mắt, rồi lại đột nhiên nhớ ra nàng không có tu vi.
Nguy rồi! Sẽ không chết đuối đấy chứ!
Mặc dù ngâm mình trong nước ao ấm áp, hắn ta lại cảm thấy một đợt lạnh lẽo truyền từ bàn chân lên.
Hắn xông qua dòng nước, ôm eo nàng, kéo vào lòng, “Lý Do Hỉ!”
Trồi lên mặt nước, Bắc Cung Từ cảm thấy máu toàn thân mình đã lạnh hết rồi, hắn khẽ gọi, “Lý Do Hỉ?” Đưa tay thăm dò hơi thở.
Lý Do Hỉ chậm rãi mở mắt ra, trên lông mi còn treo những giọt nước.
Nàng đánh tay hắn, “Làm gì! Tôi mệt rồi đi ngủ, không được à?”
Trái tim của Bắc Cung Từ rơi xuống đất, “Nhưng mà cô…..”
Nàng lười biếng, “Tôi có Tị thủy châu, không chết được.”
Bắc Cung Từ ờ một tiếng.
Nàng túm cổ áo hắn, đứng dậy trong nước, áo váy ướt đẫm, dính chặt lấy đường cong đẹp đẽ.
Hơi nóng hun mặt nàng hơi ửng đỏ lên, đôi môi dính nước như anh đào thấm sương trên cành cây đầu hạ, làm cho người ta không nhịn được mà muốn hái, muốn thử xem mùi vị thế nào.
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi lấp lánh ánh nước.
Bóng đêm u ám, ngọn đèn cạnh ao chiếu lên khuôn mặt nàng mấy phần ấm áp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bắc Cung Từ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, muốn phá vỡ những quy củ lễ giáo đã tuân thủ nghiêm ngặt nghìn năm nay một lần.
Hơi thở của hắn nặng nề dần, bàn tay đang đặt ở eo nàng chỉ thấy nóng bỏng vô cùng, hắn chậm rãi nghiêng người xuống.
Đúng vào lúc hai người chỉ cách nhau hơn một tấc, Lý Do Hỉ thừa dịp thần trí hắn đang nhộn nhạo cực kỳ, tung một đấm lên mắt phải của hắn.
Sau đó là một tiếng gầm, “Anh muốn ăn rắm phải không!”
Bắc Cung Từ chẳng hề đề phòng, ôm mắt lùi ra sau mấy bước, đau đến nhe răng nghiến lợi.
Hắn giận không kiềm được, nhưng nếu không phải tự mình nghĩ xấu trong lòng, sao lại bị người ta đánh trộm chứ.
Cuối cùng vẫn là không có cách nào nổi nóng, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì bản thân vừa mới luống cuống.
Lý Do Hỉ ha ha cười lớn, chống vào cạnh ao, cười đến gập cả người.
Nàng hắt nước vào hắn, nhảy lên bờ, “Ai muốn tắm uyên ương với anh, đồ thối tha không biết xấu hổ, tự anh đi mà tắm đi!” Nói xong, nhảy chân sáo về phòng.
Vừa mới đóng cửa phòng lại, còn chưa kịp thắp đèn, một sức mạnh lớn áp nàng vào cửa.
Hai tay nàng bị giữ chặt, đưa lên trên đầu, hơi thở ấm nóng phả vào gáy.
Lý Do Hỉ sờ được hoa văn quen thuộc trên áo, ngạc nhiên mừng rỡ: “Vô Trần!”
Tiếng nói của chàng mang theo mấy phần khàn khi vừa tỉnh dậy, “Nàng vừa mới làm gì?” Hô hấp nóng bỏng, giọng điệu kèm theo một chút trách cứ và trêu chọc.
Mặt nàng đỏ phừng một cái, không nhịn được mà rụt cổ, chột dạ nói: “Chẳng…..”
“Phải không?” Một bàn tay to dần dần nhích từ lưng xuống dưới, chàng vùi đầu ở cổ nàng, mút mát, gặm cắn từng tấc da thịt.
Nàng khẽ chống cự, tay chân lại mềm như bông, chẳng có tí sức lực nào, vừa mới nhúc nhích lại bị giữ chặt thêm mấy phần.
Nàng muốn giải thích, “Em…..” những lời