Tam Xuyên giới, trên phố lớn ở Hạ Xuyên.
Nhà nhà hộ hộ mở cửa quét tuyết, dọn sạch sẽ mái hiên và đường phố, cứ như đã quay lại ba năm trước.
Nhưng lần tuyết rơi này là để rửa sạch tro bụi núi lửa trong không khí.
Bắc Cung thị đã phát ra tin tức từ sớm, tro bụi núi lửa sẽ làm đất phì nhiêu, nhất định năm sau sẽ được mùa.
Mọi người đều biết Thánh nữ hồ đã không còn, lúc đầu còn lo lắng Giới chủ tức giận.
Bây giờ nghe được, hình như cũng chẳng phải là việc gì to tát, tuyết cũng đã ngừng dần, mọi người đều thở phào một hơi.
Bách Lý Lộ Lộ đứng ở bên đường, Bách Lý Minh Minh đang cầm ô đứng sau lưng nàng ấy.
Vẻ mặt nàng ấy ghét bỏ: “Ôi trời ơi! Hoàn cảnh vùng đông bắc này cũng ác liệt quá đi! Tuyết mà cũng màu đen, giày bị bẩn hết rồi.”
Bách Lý Minh Minh nói: “Nghe nói núi lửa Sương Lâm giới phun trào, chôn vùi cả Thánh nữ hồ rồi, đã tạo ra ồn ào huyên náo gần đây!”
Bách Lý Lộ Lộ hừ một tiếng, “Chẳng liên quan đến tiểu thư ta đây!” Nói xong, nàng ấy lấy sáo huân ra, “Mình phải hỏi xem a Hỉ ở đâu mới được.”
Trong phòng trúc.
Lý Do Hỉ, Thập Dương và Liễu Như khanh đang nghiên cứu cây mẫu đơn mảnh mai này.
“Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, bà cô này cũng độc ác thật đấy.
Không chiếm được thì hủy diệt.
Bà đây vô tội mà lại trúng đạn, suýt thì chết trên tay cô ta hai lần liền.” Bây giờ Lý Do Hỉ nhớ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải Vô Trần ở ngay bên cạnh, chỉ sợ nàng đã chết lâu rồi.
Trước đây còn không biết tự lượng sức mà đi khiêu khích cô ta, không thể ngờ được người ta chỉ thăm dò thôi, còn đang nung nấu đại chiêu đấy.
Lý Do Hỉ gõ đầu -- Chỉ số thông minh của mình thật sự không thích hợp chơi đùa trạch đấu.
Thập Dương gảy cành hoa kia hai cái, “Cô ta đã phát hiện ra dung nham từ sớm, lại chẳng nói gì, đợi cho chúng ta tìm ra.
Bây giờ đã được như ý muốn rồi, không chừng là đang vui vẻ ở đâu đấy.”
Liễu Như Khanh nói: “Những điều này không quan trọng.
Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tìm bằng được cô ta, giải thuật huyết trùng.”
Lý Do Hỉ gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, “Anh có cách không?”
Liễu Như Khanh lắc đầu, “Không có.”
Thập Dương liếc trắng mắt.
Lý Do Hỉ nói: “Trước khi đi, Bắc Cung Từ nói cây hoa này là do Điểm