Vào ban đêm, trong hoàng cung Thần quốc canh phòng nghiêm ngặt.
Hiên Viên Hủ cùng Tư Không Hàn ngồi ở trong tẩm cung Thần Khiêm, bên cạnh là Thần Huy cùng Khúc Dịch Tâm.
“Đêm đã khuya, mà sao người thần bí kia còn chưa xuất hiện?”
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, hoài nghi nhìn về phía Thần Khiêm.
Hôm nay chính là ngày mười lăm trăng tròn. Mỗi tháng vào ngày này đều sẽ có người đến truyền đạt mệnh lệnh.
“Có thể là vì hắn biết chúng ta ở trong này hay không?”
Thần Huy nghi hoặc lên tiếng.
Độc của Thần Khiêm đã giảm đi hơn phân nửa, hắn ngồi dựa vào đầu giường nhìn xa xăm nói.
“Sẽ không. Bọn họ sẽ không chủ động tiến vào tẩm cung của ta, mà là ở bên ngoài gởi thư hẹn đến Vinh Hoa Cung gặp mặt.”
“Vậy có thể bọn họ đã ở Vinh Hoa Cung?”
Tư Không Hàn suy đoán.
Thần Khiêm lắc đầu.
“Vinh Hoa Cung có tử sĩ Thần Quốc bảo vệ, chỉ cần có người tiếp cận Dung Nhi sẽ lập tức phát ra ám hiệu.”
Lúc trước chính bởi vì Dung Nhi không thích những tử sĩ đó bảo vệ mới bị người kia thừa dịp ám hại.
Giờ Tý đã qua, sắc mặt Hiên Viên Hủ âm trầm hơn.
“Xem ra hôm nay bọn họ sẽ không đến đây.”
Ngay khi họ chuẩn bị về, ngoài tẩm điện đột nhiên truyền đến một âm thanh lướt gió.
“Đến rồi!”
Thần Khiêm thấp giọng nói.
Tiếng bước chân đến gần, thần sắc Thần Khiêm ngưng trọng nhìn về phía cửa. Thị vệ bên ngoài đã bị điều đi, nếu không sẽ không hề yên tĩnh như vậy.
“Xem ra lão phu mặt mũi không nhỏ, có nhiều người chờ tiếp đãi như vậy.”
Cửa tẩm cung chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên mặc y phục đen bước vào.
“Là ngươi !”
Hiên Viên Hủ rút bội kiếm ra, căm tức người tới, ánh mắt lạnh lẽo phảng phất như muốn ăn người.
“Các người biết nhau?”
Thần Khiêm miễn cưỡng đứng dậy.
“Hắn chính là người bắt Hàn công tử đi!”
Tư Không Hàn cũng dùng ánh mắt thù địch nhìn về phía người tới.
“Người này chính là người thần bí phía sau màn sao?”
Thần Huy hướng Thần Khiêm hỏi.
“Phải.”
Giọng Thần khiêm gần như đông cứng. Nếu không phải vì người này thì Dung Nhi không..... Hắn hận không thể đem người này lăng trì, cắt thịt, uống máu.
“Hàn Vận đâu ?”
Hiên Viên Hủ tức giận. Vận Nhi rốt cuộc ở nơi nào!
“Hàn công tử rất khỏe. Tộc trưởng phái ta tới thông báo một tiếng, nói ngài không cần lo lắng, một tháng sau có thể gặp Hàn công tử. Hơn nữa vì cảm tạ ơn nghĩa của Hàn công tử, tộc trưởng nhắn với ngài một câu, có thể thuận lợi bắt được Hàn công tử phải cảm ơn một người không nhớ ơn.”
Hiên Viên Hủ suy nghĩ một chút liền biết là người nào.
“Thần Khiêm, đây là thuốc giải tộc trưởng để ta đưa tới. Tổng cộng ba viên, bảy ngày uống một viên, độc của Dung Mỹ nhân sẽ hoàn toàn được giải trừ.”
Người áo đen hướng Thần Khiêm ném tới một bình ngọc.
Thần Khiêm luống cuống tay chân tiếp được.
“Đây là ý gì ?”
“Người độc dược đã không còn cần nữa. Cơ thể mẹ chứa Cưu độc được giải trừ thì những người độc dược khác sẽ được khôi phục lại, đương nhiên khó tránh khỏi cái chết.”
Người kia nói rất bình thản, giống như không xem mạng người người ra gì, họ như là con kiến.
“Được rồi, lời đã nói xong, vật đã đưa tới tay. Màn trình diễn này của các ngươi thật sự phấn khích, không nghĩ tới nhờ có kế hoạch của tộc trưởng đã làm hai quốc gia kéo gần khoảng cách, coi như là một loại bồi thường đối với đại lục đi. Tại hạ cáo từ.”
Hắn chuẩn bị rời đi.
“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu.”
Hiên Viên Hủ nheo mắt lại, rút kiếm hướng người áo đen đánh tới.
Tư Không Hàn lập tức ngăn chặn đường lui của hắn, lạnh lùng nói:
“Xem kiếm !”
Thần Khiêm đánh một chưởng về phía trụ giường trụ, hét lớn một tiếng:
“Người đâu, hộ giá!”
Nháy nháy mười mấy tên tử sĩ Thần Quốc xuất hiện ở tẩm cung.
“Bắt lấy tên áo đen!”
Thần Khiêm hạ lệnh.
“Dạ.”
Nhóm tử sĩ chia nhiều hướng bao vây người áo đen.
Người áo đen nói thầm một tiếng, đã bất chấp việc bị thương tìm đường chạy trốn. Hắn không hề nghĩ đến Thần Khiêm giấu những tử sĩ nơi này.
“Tránh ra !”
Đằng Tường đột nhiên hô to.
Chỉ thấy một thiếu niên áo hoa từ phía trên bay xuống, từ ống tay áo rơi ra bột trắng như sương mù.
Người áo đen thầm kêu một tiếng không tốt, lập tức động tác chậm chạp dần, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Trong chớp mắt, người áo đen té ngã trên đất.
Hiên Viên Hủ tiến lên.
“Đợi đã.”
Đằng Tường hô lên.
Hiên Viên Hủ dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đằng Tường.
“Đợi trong chốc lát, thuốc phấn tuy rằng tác dụng nhanh, nhưng đối phó người võ công cao cường phải cẩn thận một chút.”
Đằng Tường cẩn thận nói.
Đằng Tường vừa nói xong câu đó, người áo đen hiển nhiên biết đã không còn cơ hội chạy trốn, chậm rãi buông tay đang nắm chặt ra, đầu nghiêng sang một bên hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
“Đằng công tử, tử sĩ của ta....”
Thần Khiêm nhìn về phía nhóm tử sĩ cùng bị trúng độc.
“Yên tâm, ta sẽ cho họ thuốc giải.”
Đằng Tường cười hắc hắc, đem thuốc giải giao cho mấy tử sĩ không có bị trúng thuốc mê.
“Hoàng Thượng, không ngại chúng ta đem tên này đi chứ?”
“Đương nhiên, người này vốn do