Máu dính trên làn da trắng ngần như những đóa hồng mai diễm lệ nở trong tuyết.
Cây roi của Tà Thiên Viêm dừng lại khi mùi máu tanh lan tràn trong không khí. Hắn vừa lòng khẽ ngửi ngửi.
"Khóc cho ta, khóc đi!"
Tà Thiên Viêm lớn tiếng ra lệnh.
Lam Tuyết cắn môi, quật cường không cho nước mắt chảy xuống, phẫn hận trừng mắt nhìn Ác ma.
Tà Thiên Viêm càng ngày càng hưng phấn, hiển nhiên biểu hiện quật cường của Lam Tuyết rất vừa ý hắn.
Lam Tuyết người đầy máu té trên mặt đất không ngừng run rẩy, dần dần chìm vào mê man. Tà Thiên Viêm biết đây là biểu hiện đạt tới cực hạn.
Roi trong tay vứt trên mặt đất, Tà Thiên Viêm ngồi xổm xuống nhìn Lam Tuyết.
"Chịu thua, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Nằm mơ!"
Hai chữ này làm dấy lên bạo khí của Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm cười giận dữ.
"Tốt, tốt lắm!"
Nói xong ở ngay tại chỗ Tà Thiên Viêm đem Lam Tuyết đặt dưới thân, tàn bạo dùng lực xé quần áo Lam Tuyết thành mảnh vụn.
"Không!"
Lam Tuyết hoảng sợ mở to hai mắt. Không bao giờ muốn nếm trải bị cường bạo lần nữa.
"Ngươi cũng biết sợ sao?"
Giống như tìm được trò chơi, Tà Thiên Viêm cười càng thêm tùy ý.
Ngón tay chạm vào vết thương ở trên người Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm chậc chậc thành tiếng.
"Bộ dáng thật xinh đẹp."
Nhìn Tà Thiên Viêm đem máu dính trên ngón tay đưa vào trong miệng. Lam Tuyết nắm chặt hai nắm đấm. Vì sao, vì sao mình lại rơi vào tay kẻ biến thái này! Nước mắt rốt cục chảy xuống.
Tà Thiên Viêm vừa lòng nhìn bộ dáng Lam Tuyết khóc. Quả thật là mỹ nhân, khi rơi lệ cũng tuyệt đẹp, cái dạng này càng khiến hắn muốn ức hiếp thêm mà thôi.
Hắn dùng nước bọt của mình làm ướt ngón tay, rồi dùng ngón tay thân nhập vào vị trí kia. Tà Thiên Viêm cong khóe miệng. Quả nhiên sau khi nghỉ ngơi nửa tháng, nơi này đã trở lại như lúc ban đầu.
Lam Tuyết đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thống khổ kêu rên, thở dốc thoả mãn vang vọng, còn có mùi máu tanh lan tràn khắp phòng.
Như là muốn tự bảo vệ Lam Tuyết tiến vào trạng thái vô thức, chỉ có như vậy hắn mới không cảm thấy thống khổ. Không phải hắn yếu đuối, mà thật sự không thể thừa nhận.
Tà Thiên Viêm cử động eo lưng vài lần, có chút thiếu hứng thú nên rời khỏi.
"Người đâu."
"Dạ, Giáo chủ."
Tiểu Cửu lập tức tiến vào.
"Mời đại phu, chăm sóc hắn cho tốt, ta không hy vọng lần sau lại mất hứng mà về."
Nói xong Tà Thiên Viêm liền rời đi.
"Dạ."
Tiểu Cửu cung kính lĩnh lệnh. Cho đến khi Tà Thiên Viêm rời khỏi, Tiểu Cửu mới dám ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tuyết. Khi nhìn thấy Lam Tuyết mình đầy thương tích, nước mắt của Tiểu Cửu chợt chảy ra.
"Công tử."
Lam Tuyết không cách nào đáp lại. Dù chìm vào hôn mê vẫn nhíu mày.
Không biết qua bao lần, Lam Tuyết rốt cục có một ít ý thức. Chỉ cảm thấy có người đụng chạm vào thân thể mình.
"Công tử đừng cử động, nếu không chịu bôi thuốc sau này sẽ càng thống khổ."
Một giọng nói già nua vang lên ở bên tai Lam Tuyết.
Sau khi bôi thuốc xong, lại dặn dò Tiểu Cửu vài câu, đại phu mới rời đi.
Lam Tuyết giống như không có sinh mệnh không khác gì con rối gỗ, tùy Tiểu Cửu muốn làm gì thì làm.
"Công tử đã mê man bảy ngày, có muốn vận động một chút hay không."
Tiểu Cửu nói chuyện thật nhỏ nhẹ, tay thì xoa bóp chân cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết lắc lắc đầu.
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình trong chốc lát."
Tiểu Cửu thở dài một tiếng, đem chăn đắp kín cho Lam Tuyết, sau đó im lặng rời khỏi.
Thật sự là châm chọc, vốn tưởng rằng chỉ cần cố gắng là có thể nắm giữ vận mệnh của mình, không nghĩ tới sẽ không chịu nổi đả kích này. Nghĩ lại nếu mình không thể thật sự thoát đi, mình sẽ làm Tà Thiên Viêm hối hận vì đã đối với mình như vậy!
Ngày hôm sau, Lam Tuyết chủ động yêu cầu đi ra ngoài tản bộ. Bởi vì trên người có thương tích, Lam Tuyết chỉ có thể ở trong sân đi dạo.
Theo như Tiểu Cửu nói Thúy Trúc Viện rất lớn, bên trong không có một trăm cũng có tám mươi nam sủng. Chỉ là cách một thời gian sẽ thay đổi một nhóm mới, một số là bị Tà Thiên Viêm chơi