Lam Tuyết há to miệng, nhìn người như hung thần ác quỷ trước mắt. Đúng là Giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm híp mắt nhìn về phía Lam Tuyết một thân chật vật, vốn đang tức giận lại hóa thành hư ảo.
"Thu dọn."
Tà Thiên Viêm quay đầu hướng Tiểu Cửu phân phó.
"Dạ."
Tiểu Cửu lập tức lĩnh lệnh, kéo hai thi thể ra nhưng không dùng chút sức nào.
"Khóc cái gì?"
Tà Thiên Viêm ngồi xuống, đem Lam Tuyết ôm vào trong ngực.
Lam Tuyết cắn chặt môi dưới, hắn cũng không biết vì sao lại khóc. Lúc bị hai tên kia ức hiếp chỉ nghĩ tới chết, cũng không có nghĩ tới khóc. Không biết vì sao khoảnh khắc thấy Tà Thiên Viêm, sợ hãi cùng ủy khuất trong lòng dâng lên, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Có bị thương hay không?"
Tà Thiên Viêm từ trên nhìn xuống, đánh giá Lam Tuyết một lần. Trừ vết bầm trên đùi cũng không có bị bất cứ tổn thương nào.
Lam Tuyết lắc đầu, cảm xúc dần dần khôi phục ổn định, biểu tình trên mặt cũng dần dần khôi phục lạnh lùng.
Tà Thiên Viêm khẽ nhíu mày. Hắn không thích nhìn thấy Lam Tuyết như vậy, giống như hắn là cái gì dơ bẩn một loài tiết nọc độc mà Lam Tuyết không dám đụng tới.
"Sao không giải thích?"
Tà Thiên Viêm lạnh lùng hỏi. Nếu không có Tiểu Cửu đúng lúc bẩm báo, sợ là hiện tại đã không thể vãn hồi cục diện.
Lam Tuyết không lên tiếng, hắn không biết nên nói cái gì. Bánh hoa quế, còn có gương mặt xinh đẹp hay tươi cười của Trần Thần không ngừng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Tà Thiên Viêm nắm cằm Lam Tuyết.
"Nói cho bổn tọa nghe."
Lam Tuyết nhưng không có tâm tình tiếp tục ngụy trang, đem cảm xúc chán ghét biểu hiện ở trên mặt.
"Tốt lắm. Xem ra mấy ngày nay không có giáo huấn ngươi, nên đã quên rồi!"
Nói xong Tà Thiên Viêm bỗng nhiên đứng lên toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ! Cả người Lam Tuyết run lên, nhưng vẫn quật cường không quay đầu không trở về.
"Được lắm, được lắm!"
Tà Thiên Viêm nói hai chữ liên tục có thể thấy được là hắn kích động.
Roi da lại vung lên vù vù, Tà Thiên Viêm lạnh lùng nhìn thiếu niên cuộn mình ở trên tràng kỉ.
Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tà Thiên Viêm. Hôm nay dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra một tiếng!
"Bộp!"
Tiếng roi quất vào da thịt vang lên.
Lam Tuyết cắn chặt môi dưới, biểu tình trên mặt không thay đổi. Nếu không phải thấy máu tươi chảy ra, Tà Thiên Viêm hoài nghi roi này thất bại.
Liên tiếp đánh một trận, Lam Tuyết thật sự không có nói ra một tiếng, cho dù là kêu rên cũng không có.
Tà Thiên Viêm nhìn máu nhiễm đỏ nệm lót, tính tình thô bạo dần dần ổn định.
"Chỉ cần ngươi chịu thua, bổn tọa liền dừng tay."
Lam Tuyết cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc.
"Có phải Giáo chủ mỏi tay rồi không?"
Nhớ tới bản thân bị Võ Lâm Minh vứt bỏ, bị giáo chủ ma giáo lăng nhục, Lam Tuyết cảm thấy đau đớn trên người này thì đáng là cái gì!
Tà Thiên Viêm nhíu