"Công tử thật sự muốn đi sao?"
Tiểu Cửu cực lực giữ lại.
"Đừng ngăn cản, đi theo ta."
Ngân châm từ tay áo xuất ra lòng bàn tay. Lam Tuyết nguy hiểm nheo mắt lại. Tiểu Cửu ai thán, hắn biết mình sẽ có ngày không tốt.
"Tà Thiên Viêm đâu?"
Lam Tuyết vừa tiến vào liền rống to hét lớn.
"Ôi, đây là công tử nhà ai, mà lớn giọng vậy."
Một tú bà trang diễm lòe loẹt phe phẩy quạt đi tới.
"Ta hỏi ngươi Tà Thiên Viêm đâu!"
Lam Tuyết không nói nhiều, ngân châm trong tay nháy mắt ở trên cổ tú bà kia.
"Lầu hai...., giáo chủ ở lầu hai...."
Tú bà sợ tới mức run rẩy.
Lam Tuyết không nói hai lời, mang theo Tiểu Cửu đi lên lầu hai.
"Rầm"
Một cước đá văng cửa phòng, đập vào mắt là Tà Thiên Viêm áo mở rộng, đang ôm một tiểu quan xinh đẹp tùy ý trêu đùa.
"Tà Thiên Viêm!"
Lam Tuyết hét lớn, bước vào trước mặt Tà Thiên Viêm, kéo tiểu quan trong lòng hắn ném đến ngoài cửa.
Tiểu Cửu sợ tới mức lập tức lui ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại, cầu nguyện trong lòng.
"Là Tuyết Nhi à, sao lại tới đây?"
Tà Thiên Viêm lười biếng ngồi trên giường, không nhanh không chậm mở miệng nói.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Lam Tuyết tức giận đến nghiến răng.
"Ta dĩ nhiên là tốt rồi."
Tà Thiên Viêm thản nhiên nói.
Lam Tuyết hít hít mũi, hốc mắt dần dần phiếm hồng, cắn môi, bi thống nói:
"Chán ghét ta rồi sao?"
Nhìn thấy Lam Tuyết cái dạng này, Tà Thiên Viêm càng vui vẻ. Xem ra Tuyết Nhi rốt cục biết tầm quan trọng của mình.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục làm bộ làm tịch, thoáng một cái, sắc mặt Lam Tuyết trắng bệch. Điều này làm Tà Thiên Viêm sợ hãi, không giả bộ nữa, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Tuyết.
"Tuyết Nhi!"
Lam Tuyết lui về phía sau một bước, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, hét lớn:
"Không cần lại đây!"
Một giọt lệ ở xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch của Lam Tuyết, nhìn động lòng người nói không nên lời.
"Không phải, ta chỉ là......"
Tà Thiên Viêm còn chưa nói xong, Lam Tuyết đã lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Tuyết Nhi!"
Tà Thiên Viêm lập tức đỡ lấy Lam Tuyết.
"Thực xin lỗi, là ta tự mình đa tình."
Lam Tuyết nở nụ cười chua xót, lập tức đẩy Tà Thiên Viêm ra, chậm rãi lui về phía sau.
"Không phải, ta......"
Tà Thiên Viêm vội la lên.
Lam Tuyết cũng không nghe Tà Thiên Viêm giải thích, lao ra khỏi phòng.
"Công tử!"
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Cửu kêu to.
Tà Thiên Viêm lập tức kéo vạt áo lại, đuổi theo rất nhanh.
"Lam Tuyết đâu?"
"Công tử lao ra ngoài."
Tiểu Cửu chỉ hướng cửa.
Tà Thiên Viêm lập tức buông Tiểu Cửu ra, sử dụng khinh công rời khỏi Xuân Dạ Các.
Lam Tuyết điên cuồng chạy như điên ở trên đường cái, nước mắt đã làm hai mắt mờ đi, gió đêm lạnh buốt đánh vào mặt sinh ra đau đớn.
Viêm không cần mình. Trong lòng Lam Tuyết tràn đầy những lời này, chân bước càng hỗn độn.
"Bịch!"
Lam Tuyết té ngã trên nền đá, hai tay bị cạnh đá nhọn cắt rách da, máu tươi chảy ra.
"Ui..."
Lam Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Tà Thiên Viêm đuổi theo tới, vừa lúc nhìn thấy mặt Lam Tuyết dính máu ngồi dưới đất. Hắn gấp đến độ hơi thở cũng loạn, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
"Tuyết Nhi!"
Nhào tới ôm lấy Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm đau lòng vạn phần.
"Nơi nào bị thương?"
"Không cần quan tâm, đi Xuân Dạ Các đi!"
Lam Tuyết dùng lực đấu tranh với ôm ấp của Tà Thiên Viêm.
"Ta sai rồi. Ta sai thật rồi. Ta chỉ muốn cho Tuyết Nhi ghen mà thôi. Tuyết Nhi, mau nói cho ta biết nơi nào bị thương?"
Tà Thiên Viêm nâng khuôn mặt nhỏ bị bẩn của Lam Tuyết lên.
"Ghen? Ai mà thèm ăn dấm chua!"
"Đúng, đúng, đúng. Tuyết Nhi bị đau lắm sao?"
"Tất cả đều đau."
Lam Tuyết ô ô khóc. Kỳ thật trừ bàn tay, cũng không có bị thương chỗ khác, mà bàn tay cũng chỉ là trầy da mà thôi.
"Chúng ta