“Ngài, ngài sao biết ta gọi là Hàn Vận?”
Hàn Vận mở to đôi mắt thanh tú, bàn tay để lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó.
Nhìn thấy Hàn Vận vẻ mặt như thế, Hiên Viên Hủ cảm thấy thú vị.
“Vì sao ta lại không biết?”
Hàn Vận đến thế giới này bất quá chỉ hơn một tháng, trừ bỏ những người làng chài đó, người biết tên Hàn Vận có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ hành tung của ta đã bại lộ khi gây án, bởi vậy Vương gia đi điều tra sao? trừ bỏ điểm ấy không thể nghĩ được còn có giải thích khác.
“Ngài rốt cuộc muốn thế nào?”
Hàn Vận buồn bực hỏi, hiện tại thân không thể động, giống như cá nằm trên thớt chờ làm thịt.
“Thế nào đây?”
Hiên Viên Hủ có ý xấu nhìn trên người Hàn Vận, đi qua đi lại đánh giá.
Hàn Vận bị Hiên Viên Hủ nhìn cả người sợ hãi,
“Ngài...ngài không cần dùng loại ánh mắt biến thái đó nhìn ta.”
Vốn là Hiên Viên Hủ không tính toán làm gì Hàn Vận, nhưng trời sinh là người có chút nhỏ nhen, người khác không nên chọc tức hắn nếu không sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Biến thái?”
Hiên Viên Hủ nguy hiểm nheo mắt, sống lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có người gọi hắn là biến thái.
Hàn Vận hận không thể một ngụm cắn đứt đầu lưỡi.
“Không, ngài nghe lầm.”
Hiên Viên Hủ hừ lạnh một tiếng.
“Ngày mai ngươi chuẩn bị ngồi đại lao đi.”
Nói xong đứng dậy cũng không quay đầu đã rời đi. Hắn không biết ở lại có thể bị kích động đem vị đại thúc này trực tiếp đè xuống làm hay không.
“Này, giải huyệt đạo cho ta!”
Hàn Vận hô to, đáp lại chỉ có tiếng vang mà thôi.
Hiên Viên Hủ rời khỏi phòng cũng không đi xa mà đến phòng bên cạnh. Nói đùa, tuy rằng Hàn Vận hiện tại bị thương, nhưng là khó bảo đảm khi huyệt đạo được giải hoàn toàn người này sẽ không biến mất vô tung vô ảnh.
Hàn Vận toàn thân bị khống chế, căn bản không thể động đậy, ngực đau lợi hại, lúc này có thể nói là sống một ngày bằng một năm, dị thường gian nan.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Hiên Viên Hủ rốt cục lại xuất hiện. Lúc này Hiên Viên Hủ coi như thống khoái, giải huyệt đạo cho Hàn Vận. Nhưng do huyệt đạo bị phong bế thời gian quá lâu, Hàn Vận vẫn khó có thể hoạt động như cũ.
“Có cần ta dìu ngươi đứng lên không?”
Hiên Viên Hủ đứng ở bên giường, đứng trên cao nhìn xuống Hàn Vận, phía sau là người hôm qua đả thương Hàn Vận, Tư Không Hàn.
Hàn Vận gian nan đứng dậy, lập tức đã bị Hiên Viên Hủ túm lấy kéo đi giống như một chú gà con bị hắn nắm ở trong tay, rời khỏi cửa hàng đồ cổ Đông Xương đi vào xe ngựa.
Hàn Vận cũng không phải không muốn chạy trốn, chỉ là áo bị túm, cổ lại ẩn ẩn đau, vào bên trong xe ngựa càng khó có thể hành động.
Xe ngựa không nhanh không chậm chạy đi trên đường cái. Tuy rằng là sáng sớm, nhưng phần lớn cửa hàng đã muốn mở cửa, trên đường cái vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.
Hiên Viên Hủ ngồi ở bên trong xe ngựa, ăn điểm tâm.
Hàn Vận nuốt nuốt nước miếng, tính toán đã khá lâu mình chưa có ăn cơm.
“Ta đói bụng.”
Hàn Vận nói.
Hiên Viên Hủ không để ý đến Hàn Vận, chỉ lo ăn một mình. Hàn Vận