"Bùm!"
"Á! Vương đại ca, có người từ trên trời rơi xuống nước!"
Một nam tử xấu xí vỗ vai một nam tử cao lớn thô kệch bên cạnh.
"Ta nói này Tiểu Hậu, ngươi không phải đã uống say rồi chứ, chỗ này là giữ hồ nước dù kẻ nào khùng điên muốn nhảy xuống nước thì cũng không nhảy được ra tận đây đâu."
Người này ợ một hơi lại bưng vò rượu lên tiếp tục uống ừng ực.
"Thật mà, không tin thì nhìn đi, người trong nước còn đang giẫy dụa kia kìa!"
Tiểu Hậu đá người kia một cái. Lúc này người kia mới quay đầu nhìn về phía mặt nước. Hắn quả thật thấy có một người ở dưới nước lặn ngụp.
"Nương ơi! Quả nhiên là có người."
"Vô nghĩa, mau cứu người đi!"
Nói xong Tiểu Hậu đẩy người cao lớn vào trong hồ.
Rơi xuống nước khiến hắn tỉnh rượu, cố gắng bơi thật nhanh đến chỗ người sắp chết đuối kia, đúng lúc nắm lấy cổ áo người kia trước khi anh ta dần chìm xuống, rồi kéo người hướng về thuyền đánh cá.
Tiểu Hậu đón lấy người từ tay Vương đại ca xong liền đặt người nọ yên ổn lên thuyền.
"Sao rồi?"
"Vẫn còn thở."
"Khụ khụ."
Người nọ họ khan hai tiếng, hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, mạng người này coi như được cứu rồi.
Hai người lúc này mới quan sát người kia, liền hít vào một hơi.
"Vị công tử này đẹp thật nhưng trang phục thì không phải là người Hiên Viên quốc chúng ta."
"Mặc kệ như thế nào cũng đều là mạng người, chúng ta mang về thôn đi."
Tiểu Hậu gật đầu. Dân làng chài vốn chất phát giản dị, cũng không cần biết người này có mưu đồ gì hay không, huống hồ gì nơi đây cũng không được giàu có gì cho cam.
Cứ như vậy, Hàn Vận vừa rơi xuống thế giới xa lạ thì được hai ngư dân chất phác cứu về làng chài.
"Phụ thân, phụ thân, ca ca như thế nào còn chưa có tỉnh?"
Hàn Vận được cứu đến đây cũng đã ba ngày.
"Tiểu Kiệt ngoan! Ca ca lúc trước bị rớt xuống hồ, vẫn còn rất yếu nên đến giờ vẫn chưa thể tỉnh."
Vương đại ca ôm lấy đứa con năm tuổi của mình trả lời.
"Hai cha con đến ăn cơm nào."
Vị thê tử gương mặt giản dị mỉm cười hạnh phúc đứng chờ tướng công cùng con trai ngồi vào bàn cùng ăn cơm.
"Đến ngay!"
Đây là đoạn đối thoại Hàn Vận nghe được sau khi tỉnh lại.
Cho đến khi tiếng bước chân xa dần Hàn Vận mới mở mắt nặng trịch của mình ra.
Đập vào mắt là phòng ốc đơn sơ được dựng hoàn toàn từ gỗ, dưới chân là nền đất khiến Hàn Vận khó có thể tiếp nhận.
Chậm rãi đứng dậy, tuy đầu có chút mơ hồ nhưng trí nhớ không có hỗn loạn. Hàn Vận nhớ rõ là mình đang trên đường đến quán bar mới mở, trên trời đột nhiên bị mây che đen kịt sau đó là một tiếng sấm rồi cảm giác bản thân đang chìm xuống nước. Tuy rằng ở trong nước nhưng vẫn nhớ rõ giọng của người đã cứu mình, chính là vị đại ca lúc nãy.
Phòng đơn sơ lại toát ra mùi vị cổ đại.
Ngay khi nhìn thấy cái bàn cũ nát ở giữa phòng, Hàn Vận sáng mắt. Đây chính là đồ cổ nha!
Cố gắng cử động thân thể yếu ớt, Hàn Vận nghiêng ngả lảo đảo đến cạnh bàn, túm lấy mấy chén trà trên bàn, miệng lầm bầm
"Đồ cổ, đồ cổ!"
Một nhà ba người đang ở ngoài ăn cơm sau khi nghe thấy giọng nói kia liền buông bát đũa chạy vào.
"Ca ca, ca tỉnh rồi."
Tiểu Kiệt vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía ca ca xinh đẹp ngồi ở bên cạnh bàn.
Nghe được tiếng