Đêm đen gió lớn, Hàn Vận hai mắt mở to sáng ngời, mang theo Lam Tuyết sắc mặt tái nhợt tiến vào hậu viện tổng đàn ma giáo.
Mấy ngày qua Hàn Vận đã xem tiền viện mà chẳng có gì, chỉ có hậu viện là chưa có đặt chân. Hơn nữa đại bộ phận mọi người đều đem tài sản bảo bối đặt ở bên người.
Hậu viện có ba chỗ Thúy Trúc Viện, Viêm Lâu, Nhàn Lâu. Trong đó Hàn Vận cùng Lam Tuyết bị nhốt ở Thủy Nguyệt Các ngay trong phạm vi Nhàn Lâu. Lần này mục tiêu của Hàn Vận chỉ còn Viêm Lâu, cũng chính là nơi riêng tư của Tà Thiên Viêm.
Từ khi Tà Thiên Viêm bị Hàn Vận ám toán, không muốn để người khác biết được, liền cho lui rất nhiều thủ vệ. Vì vậy Hàn Vận cùng Lam Tuyết mới tiến vào Viêm Lâu một cách dễ dàng mà không ai ngăn chặn.
Hàn Vận mỉm cười, tuy rằng ám vệ không ít, nhưng đại bộ phận đều canh giữ ở tẩm cung của Tà Thiên Viêm, đối với phụ cận khác vẫn là lơi lỏng.
“Tiểu Tuyết, theo sát ta, cẩn thận đừng phát ra bất cứ tiếng động nào.”
Hàn Vận nói khẽ với Lam Tuyết đi phía sau.
Lam Tuyết gật đầu, hắn hiện tại thở mạnh cũng không dám, huống chi là có hành động gì.
Hai người sờ soạng tường mà đi. Dựa vào trực giác nhạy bén của Hàn Vận cố tránh chỗ có ám vệ, đi vào phía sau tẩm cung của Tà Thiên Viêm.
Nơi này phòng cũng không ít, Hàn Vận khẽ nhíu mày, không biết gian nào mới là nơi cất bảo vật. Cũng không thể tìm hết tất cả, như thế dù không bị ám vệ phát hiện, thời gian cũng không cho phép.
“Chúng ta vào phòng thứ sáu.”
“Vì cái gì?”
Lam Tuyết trái tim đã lên tới cổ họng. Lần này so với lần đầu tiên vào tổng đàn ma giáo còn muốn khẩn trương hơn.
“Hắc hắc, đương nhiên là vì số sáu là con số may mắn của ta.”
Hàn Vận cười đắc ý, có đôi khi không biết chọn như thế nào thì cứ tin vào vận mệnh đi. Số sáu là nói theo cảm tính mà thôi.
Lam Tuyết tuy rằng không rõ con số may mắn là cái gì, nhưng cũng lờ mờ hiểu một ít, không khỏi bội phục tác phong của Hàn đại ca, chính là thích làm theo ý mình, quả nhiên tùy ý.
Hai người nương theo bóng đêm, thành công lẻn vào gian phòng thứ sáu.
Đồ cổ, tranh chữ, vàng bạc châu báu tất nhiên là cái gì cần có đều có, nhưng những thứ này cũng không phù hợp yêu cầu của Hàn Vận. Vì bảo bối nhiều khi phải xem chất lượng chứ không phải số nhiều.
“Hàn đại ca, chúng ta lấy sao?”
Ngược lại Lam Tuyết đã có chút nóng lòng, trách không được các tiền nhân thường nói cái xấu dễ học.
“Mấy thứ này tuy rằng không tệ, nhưng không nên lấy.”
Hàn Vận vỗ vỗ Lam Tuyết tận tâm giảng giải.
“Một lúc nữa chúng ta đi theo Tà Thiên Viêm rời Huyết Mạn Thành, lấy thứ lớn không tiện, cho nên chúng ta chỉ lấy thứ nhỏ gọn mà có giá cao thôi.”
Lam Tuyết gật gật đầu. Hàn đại ca không hổ là Hàn đại ca, điểm ấy hắn không hề nghĩ đến. Nếu lấy thứ lớn nhất định sẽ bị Tà Thiên Viêm phát hiện.
“Chúng ta rời đi sao?”
Lam Tuyết tiếp tục dò hỏi, biểu hiện là một đệ tử tốt. Nếu phòng này không có bảo bối như Hàn đai ca muốn, như vậy có phải nên đi phòng khác hay không?
“Trẻ nhỏ dễ dạy, chúng ta đi phòng thứ tám.”
Hàn Vận ngửa đầu cười, tám tám tám ( bát bát bát phát âm gần giống phát phát phát) ngẫm lại đúng là mĩ từ.
Hai người lén lút rời gian phòng thứ sáu, đi đến gian phòng thứ tám cách đó không xa.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lúc này đây Lam Tuyết hành động không còn cứng ngắc, cùng Hàn Vận rất nhanh lẻn vào gian phòng thứ tám.
So với gian thứ sáu gian thứ tám có vẻ mộc mạc rất nhiều, nhưng với kinh nghiệm hành nghề nhiều năm, Hàn Vận rất nhanh liền phát hiện phòng có vẻ dị thường.
Phòng kết cấu rất đơn giản, hơn nữa không thường được quét tước, trên mặt bàn mặt đất đều có bụi phủ đầy, duy nhất một chỗ sạch sẽ chính là nghiên mực trên bàn. Trên bàn rõ ràng không có giấy bút, nghiên mực lại không bị phủ bụi, hơn nữa nghiên mực thực cũ, không giống như vật thường xuyên được sử dụng. Như vậy chỉ có thể chứng minh nghiên mực có vấn đề.
Chỉ vào nghiên mực, Hàn Vận ý bảo Lam Tuyết hãy đi xem xét một chút.
Qua xem xét phát hiện nghiên mực quả nhiên có vấn đề, rõ ràng chỉ nhỏ bằng bàn tay mà rất nặng, không thể nâng lên.
Dù cả hai hợp lực nghiên mực cũng không động tĩnh. Có lẽ là nghiên mực gắn vào thứ gì đó mới nặng như thế.
Ngay khi Lam Tuyết dùng sức quá mạnh, tay phải buông lỏng đánh tới tay trái Hàn Vận, mà Hàn Vận đau quá theo bản năng ngã về bên phải, nghiên mực lại theo đó chuyển động.
Hai người sửng sốt, nhìn nhau, rồi cùng hợp sức xoay nghiên mực.
" Cạch"
Nghiên mực chuyển động mở ra cơ quan, phía sau hai người xuất hiện một cánh cửa. Bên trong đường hầm thực tối, Hàn Vận lại phảng phất ngửi thấy được mùi tài bảo ( tài