“Là Khuynh Vân Tiên tử!”
Không biết là ai ở trong đám người hô to một tiếng, nhất thời mọi người tránh xa kiệu năm thước.
Hàn Vận lúc này rất gần kiệu, còn không có lo lắng mà bước sát lại một chút mở to hai mắt rình coi. Mấy người bên cạnh chớp mắt đều tán đi, Hàn Vận có vẻ lẻ loi.
“Tiểu ca, mau tới đây.”
Một vị đại ca đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt nhỏ giọng gọi.
Hàn Vận chỉ chỉ cái mũi của mình, xác nhận vị đại ca kia là nói mình, mới lăng lăng tiêu sái đi qua.
“Vị đại ca này, Khuynh Vân Tiên tử là loại người nào, vì cái gì mọi người đều sợ nàng như vậy?”
“A, tiểu ca không phải người trên giang hồ rồi. Khuynh Vân Tiên tử là một trong Tứ Tiên tử, dung nhan mĩ lệ nhưng ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa am hiểu ám khí. Tú Hoa Châm là vũ khí độc môn của nàng.”
Hàn Vận nghe đại ca này nói như thế, càng hiếu kỳ đối với Khuynh Vân Tiên tử.
“Vậy đại ca biết ba vị tiên tử khác không?”
“Đương nhiên biết, hơn nữa ta còn may mắn gặp qua các nàng trong Đại Hội Võ Lâm lần trước. Khi Tứ Tiên tử vừa xuất hiện liền khiến cho mọi nam tử ái mộ.”
Hàn Vận thấy cỗ kiệu cũng đi xa, người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi. Về phần thi thể kia đã bị nha dịch mang đi. Thần kỳ là nha dịch cũng không có truy cứu nguyên nhân, xem ra Khuynh Vân Tiên tử xác thực không đơn giản.
“Đại ca, vậy để tiểu đệ làm chủ, mời đại ca uống chén rượu nhạt được không?”
Hàn Vận chỉ hướng tửu lâu bên cạnh.
“Ha ha, nếu tiểu ca khẳng khái, đại ca sẽ không khách khí.”
Hai người cùng đi vào tửu lâu.
“Cho bọn ta một chỗ yên tĩnh, mang lên rượu ngon nhất, chuẩn bị vài món ăn đặc biệt của quán.”
Hàn Vận đối với tiểu nhị giao phó.
“Được rồi, mời khách quan.”
Tuy là phòng bao, lại không kín hoàn toàn, mà là dùng màn trúc ngăn cách ra, nhưng so với đại sảnh huyên náo vẫn tốt hơn rất nhiều.
Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên. Qua ba tuần rượu, Hàn Vận cười tủm tỉm hỏi:
“Vương đại ca cùng tiểu đệ nói một chút về Tứ Tiên tử đi.”
Người này tên là Vương Bưu, người cũng như tên tính cách bưu hãn, sang sảng.
“Ha ha, được, để đại ca chậm rãi nói cho ngươi nghe.”
Cái gọi là Tứ Tiên tử là bốn vị tiểu thư của bốn đại thế gia trong võ lâm.
Các nàng là Tư Đồ Khuynh Vân của Tư Đồ gia, cũng chính là người hôm nay Hàn Vận nhìn thấy ra tay tàn nhẫn giết người trên đường. Còn có Văn Nhân Thiển U của Văn Nhân gia, Công Tôn Xích Điệp của Công Tôn gia, Tư Không Lãnh Nguyệt của Tư Không gia.
“Lần trước Đại Hội Võ Lâm các nàng đều được tham gia sao?”
Hàn Vận hiếu kì hỏi, không nghĩ tới Đại Hội Võ Lâm không chỉ có anh hùng còn có mỹ nhân, quả nhiên có chút ý tứ.
“Không không, lần trước các nàng là đi cùng huynh trưởng đến giúp vui. Mà lần này là do Minh Chủ mời.”
Hàn Vận gật đầu, đối với Đại Hội Võ Lâm nửa tháng sau càng ngày càng cảm thấy thấy hứng thú.
“Vương đại ca cũng là tới tham gia Đại Hội Võ Lâm sao?”
Vương Bưu vỗ vỗ ngực, nói:
“Đương nhiên, có thể ở Đại Hội Võ Lâm bộc lộ tài năng là ước mơ nguyện vọng của tất cả nhân sĩ giang hồ!”
“Vậy tiểu đệ chúc đại ca được kết quả như mong muốn.”
Hàn Vận bưng chén rượu lên, nói.
“Tốt.”
Vương Bưu cũng nâng chén. Hai người đồng thời uống cạn rượu trong chén.
Ăn uống no say xong, hai người chia tay. Cái gọi là " quân tử chi giao đạm như nước" là như thế đó.
Hàn Vận trở lại khách điếm đã gần giờ Dậu, mặt trời chậm rãi khuất bóng.
Lam Tuyết tỉnh lại liền phát hiện Hàn Vận không ở trong phòng, gấp đến độ là đầu đầy mồ hôi, rất sợ Hàn đại ca gặp chuyện không may. Dù sao hai người vừa mới thoát hiểm, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ mà sợ. Ngay khi hắn chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, ông chủ khách điếm gọi hắn lại, báo cho biết vị công tử đi cùng hắn có nhắn lại nói đi ra ngoài lập tức sẽ trở về. Lam Tuyết mới yên lòng, ở lại chờ.
Cho đến khi chiều tà hắn mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Lam Tuyết kích động đứng dậy, chạy đến bên Hàn Vận.
“Hàn đại ca.”
Hàn Vận nhìn thấy Lam Tuyết thì sửng sốt, lập tức giật mình sờ sờ đầu Lam Tuyết, đứa bé này đúng là thiếu cảm giác an toàn.
“Được rồi, ta đã trở về, sao giống trẻ nhỏ vậy, nhìn thấy Hàn đại ca liền khóc nhè.”
Hàn Vận mỉm cười, nụ cười đẹp như trăm hoa đua nở, cũng lộ ra tình cảm chân thật.
“Nào có!”
Lam Tuyết phản bác lại, trong lòng cũng không khỏi kinh diễm, Hàn đại ca đẹp quá.
Hàn Vận ha ha cười, nhìn thật là vui vẻ.
“Phải, Tiểu Tuyết không khóc, ăn cơm chưa?”
Hàn Vận ôn nhu nói, thật sự xem Lam Tuyết như đệ đệ ruột mà