Ngay khi cả hai người miệng khô lưỡi khô, ý loạn tình mê, chỗ vị trí Hàn Vận vừa rơi xuống đột nhiên lại rơi xuống một người. Nhất thời làm hai người bừng tỉnh, nhất là Hàn Vận, lấy tay đẩy Hiên Viên Hủ ra.
Não ta là bị gì thế này, vậy mà động tình đối với Hiên Viên Hủ !
Người rơi xuống một thân là máu, đang hấp hối. Hiên Viên Hủ đang tức tối vì bị quấy rầy, đi vài bước đến gần nhìn mặt người kia.
“Sở Bình!”
Hiên Viên Hủ kêu lên.
“Chủ tử.”
Người bị thương, cũng chính là Sở Bình gian nan ngẩng đầu lên.
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày.
“Ngươi trước không cần nói.”
Một tay ôm lấy Sở Bình, cũng không chú ý Hàn Vận, đá văng cửa đưa hắn đến phòng bên cạnh.
Hàn Vận lúc này mới tỉnh táo lại phát hiện phòng bên cạnh là phòng mình, lập tức đi theo.
Lúc này Hiên Viên Hủ đã xé bỏ áo Sở Bình, miệng vết thương ở bụng nhìn thật dữ tợn.
“Ôi..”
Hàn Vận cảm thấy lạnh người.
Thần sắc Hiên Viên Hủ cũng ngưng trọng. Lần này đi hắn cũng không có mang y sư, mà tình huống Sở Bình hiện tại lại không tốt.
Cũng may Hàn Vận phản ứng rất nhanh, thấy bộ dáng Hiên Viên Hủ không biết làm gì liền tiếp nhận nhiệm vụ xử lý miệng vết thương cho Sở Bình.
“Ta làm cho.”
Cũng may Hàn Vận đối với việc xử lý ngoại thương có chút ít kinh nghiệm. Tuy rằng miệng vết thương Sở Bình thực nghiêm trọng, nhưng không trúng chỗ hiểm.
Nhìn kỹ miệng vết thương dài chừng hai tấc, hẳn là bị đại đao gây nên, miệng vết thương không có máu khô đọng lại xem ra vừa bị thương không có bao nhiêu lâu.
“Chuẩn bị nước ấm, kim, vải băng.”
Hàn Vận quay đầu nói với Hiên Viên Hủ, đồng thời từ giày rút ra chủy thủ cầm trong tay đặt ở trên ngọn nến tiêu độc.
Hiên Viên Hủ tuy là Vương gia, nhưng không có câu nệ cái gì, rất nhanh liền làm theo phân phó của Hàn Vận.
Hàn Vận hít sâu một hơi, bắt đầu xử lí miệng vết thương. Đem thịt dư thừa cắt đi, ở miệng vết thương dùng miếng vải sạch bôi kim sang dược lên, rồi cầm lấy kim bắt đầu khâu lại miệng vết thương, cuối cùng dùng vải băng quấn lại.
Từ đầu tới cuối, người trên giường không có kêu một tiếng, thật có khí chất của một nam tử hán đại trượng phu.
“Tốt lắm.”
Hàn Vận vừa muốn lấy tay chùi mồ hôi trên trán, Hiên Viên Hủ liền đưa một cái khăn tay tới trước mặt Hàn Vận.
Hàn Vận liếc nhìn Hiên Viên Hủ một cái. Chỉ nhìn một cái đã làm tim Hàn đại thúc đập nhanh hơn. Đáng chết, Hiên Viên Hủ kia thật sự là rất hợp khẩu vị của đại thúc. Miễn cưỡng khôi phục vẻ mặt bình thường nói lời cảm tạ sau khi tiếp nhận khăn tay.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
“Lần này cám ơn ngươi.”
Hàn Vận nghĩ rằng nói lời cảm tạ còn không bằng thực tế một chút đưa hiện vật sẽ tốt hơn. Xem ra về sau không làm đầu trộm đuôi cướp, khi đói bất quá làm nghề y hẳn là đủ sống.
Nhìn người trên giường, Hàn Vận đột nhiên lạnh mặt. Người này hiện tại không thích hợp di chuyển, vậy ta sẽ ở nơi nào?
Về phần Hiên Viên Hủ hiện tại cũng không có thời gian sắp xếp cho Hàn Vận. Hắn ngồi vào bên cạnh Sở Bình hỏi hắn là như thế nào bị thương.
“Chủ tử, trong Võ Lâm Minh có người Thần Quốc.”
Sở Bình suy yếu nói. Thời điểm hắn tuần tra Bắc Uyển, đã phát hiện hai người đối thoại. Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn cũng không có nghe rõ, nhưng hai chữ " Thần Quốc " lại rõ ràng