Gặp chuyện như thế này Tư Không Hàn xử lý phi thường tốt. Làm cho ngày hôm sau, Hàn Vận thời điểm ăn điểm còn tưởng rằng chuyện đêm qua phát sinh hết thảy đều là nằm mơ. Cho đến khi thấy cánh tay trái Hiên Viên Hủ thô hơn so với ngày thường mới chứng thật đêm qua đều không phải là mộng.
" Lúc ăn cơm còn phát ngốc cái gì vậy?"
Hiên Viên Hủ dùng tay phải cầm một cái đĩa trứng gà đưa tới trước mặt Hàn Vận.
Hàn Vận ăn xong một ngụm cháo, đem trứng gà Hiên Viên Hủ đưa sang lột vỏ.
"Ngài hôm nay còn vào triều sao ?"
Hàn Vận nhịn không được hỏi, người bị thương hẳn là phải ở nhà nghỉ ngơi.
Hiên Viên Hủ trong lòng ấm áp, nhoẻn miệng cười.
"Không cần lo lắng cho ta, giữa trưa sẽ trở về."
"Ai... ai lo lắng !"
Hàn đại thúc bắt đầu cãi bướng.
Hiên Viên Hủ không có vạch trần Hàn Vận nói dối, hơn nữa quan tâm hỏi:
"Còn ho khan sao ?"
Hàn Vận ăn trứng gà, lắc lắc đầu.
"Đã hết."
"Vậy là tốt rồi."
Hiên Viên Hủ buông bát đũa, nhìn sắc trời đã đến lúc nên đi lâm triều.
Tư Không Hàn đứng ở phía sau Hiên Viên Hủ cảm thấy trong khoảng thời gian khi mình không ở đây, Vương gia cùng Hàn Vận đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là việc này không phải hắn cần quản, muốn quản cũng không được.
"Đi ra ngoài nhớ rõ mang theo Lục Ngạc, võ công của nàng có thể bảo vệ ngươi."
Biết trước Hàn Vận cũng sẽ không sống yên ổn ở trong Vương phủ, Hiên Viên Hủ lên tiếng dặn nói.
"Ta đã biết."
Hàn Vận sửng sốt, không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ chủ động cho đi, xem ra Đại Ma Vương cũng không phải rất ác liệt.
Vì sự việc tối hôm qua, Tư Không Hàn một tấc cũng không rời Hiên Viên Hủ, nên cùng hắn tiến cung vào triều.
Hàn Vận gọi Phấn Mai cùng Lục Ngạc đến để chuẩn bị đi Bích Nguyệt Các gặp Thanh Bích, thuận tiện tuần tra một chút sản nghiệp ở kinh thành.
Mặc vào Điêu Nhung Đại Y, ngồi ở trong xe ngựa Vương phủ, Hàn Vận có chút chờ mong, không biết Bích Nguyệt Các hiện tại kinh doanh thế nào, phương án của mình Thanh Bích có dùng tới hay không.
Phấn Mai khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn hơi hơi phiếm hồng.
"Phấn Mai, sao mới hai ngày không thấy được hắn liền nhớ sao?"
Hàn Vận nhàm chán bèn trêu chọc nha hoàn.
"Nào có."
Phấn Mai cúi thấp đầu không dám nhìn Hàn Vận.
"Ha ha, thì ra tiểu nha đầu cũng biết thẹn thùng."
Hàn Vận thừa nhận, lấy người bên cạnh tiêu khiển thực không đúng, chỉ là ai kêu nhàm chán quá chi!
Lục Ngạc ở một bên lên tiếng:
"Ta thấy Phấn Mai hẳn là lo lắng Trương Tuyền mới đúng, dù sao nơi đó là Bích Nguyệt Các mà."
Kỷ viện nổi bật nhất kinh thành.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Công tử, Trương Tuyền ở nơi đó không có chuyện gì chứ?"
"Đừng nghe Lục Ngạc hù dọa ngươi, Trương Tuyền hiện tại giúp ta ở Tửu Trang, dù ở Bích Nguyệt Các cũng vào không được tiền viện."
"Lục Ngạc, ngươi cái người xấu xa này !"
Phấn Mai hướng Lục Ngạc đánh tới.
Nhưng người không võ công như Phấn Mai sao là đối thủ Lục Ngạc. Lục Ngạc chỉ nhẹ nhàng di chuyển một chút Phấn Mai thiếu chút ngã sấp xuống.
"Ha ha, Phấn Mai nên học chút động tác để thân thể linh hoạt, cũng quá kém."
"Công tử !"
Phấn Mai tức giận quay đi, một người hai người đều ức hiếp nàng.
Không bao lâu xe ngựa đã tới Bích Nguyệt Các. Bởi vì thời điểm còn sớm, Bích Nguyệt Các còn chưa mở cửa, trước cửa vắng vẻ đìu hiu.
Phấn Mai đi tới giơ tay lên gõ cửa.
"Đến đây."
Người ở bên trong lên tiếng.
"Ta nói cô nương này, chưa tới giờ ngọ kêu réo cái gì."
Người tới xoa xoa mí mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa nói.
"Chúng ta là vào tìm người ."
Phấn Mai cao giọng. Có công tử ở đây, nàng mới không sợ.
Người mở cửa lần này nhìn về phía sau Phấn Mai thấy một nam một nữ. Trong đó nam tử không ai khác chính là ông chủ Bích Nguyệt Các.
"Hàn công tử, xin mời vào, xem tiểu nhân mơ mơ màng màng thiếu chút nữa để ngài phải đợi."
Người nọ không còn vẻ lười nhác, a dua đem cửa mở rộng hành lễ đón chào.
Phấn Mai hừ một tiếng.
"Thanh Bích đâu ?"
"Thanh công tử còn ngủ tại hậu viện."
"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, hậu viện ta tự đi."
Đợi người nọ đi rồi, Phấn Mai đi bên cạnh Hàn Vận nhỏ giọng hỏi.
"Công tử, vị Thanh công tử chính là đầu bài Bích Nguyệt Các sao?"
Phấn Mai cũng thường nghe mọi người ngoài chợ bàn tán nên cũng biết một ít.
"Phải. Tình yêu quả là mù quáng, đáng tiếc Trương Tuyền còn chưa có cưới vào nhà đã cướp mất hồn của người."
Hàn Vận ra vẻ tiếc hận nói.
"Công tử !"
Phấn Mai lại bĩu môi phòng má.
Hàn Vận nhịn không được đưa tay nhéo má thiếu nữ, xúc cảm thật không tệ.
Phấn Mai bụm mặt, đáng thương hề hề nhìn Hàn Vận. Công tử lại quá phận !
Bích Nguyệt Các im lặng dị thường, toàn bộ đại viện cơ hồ không có người đi lại. Nếu không phải còn lưu lại chứng cứ hôm qua hoan độ thì Hàn Vận cũng hoài nghi nơi này rốt cuộc có người ở hay không.
Đi vào hậu viện,