Đảo mắt đã qua nửa tháng, Khúc Dịch Tâm cũng truyền tin tức về, nói là Tà Thiên Viêm nguyện trợ giúp Thần Huy lập Đế.
Hàn Vận trèo non lội suối đi đến biên giới Hiên Viên Quốc, trên tay chỉ có tờ giấy. Tờ giấy viết tay này như giấy thông hành.
Cổ đại thông tin không tiện, muốn nhắn tin chỉ có thể dựa vào người hoặc là bồ câu. Hàn Vận trong tay có bồ câu đưa tin của Hiên Viên Hủ cho dùng để truyền thư tín.
Dọc theo đường đi quan viên đều đã được nhận mật lệnh báo trước của Hiên Viên Hủ, không có đó địa phương nào dám không nể mặt mũi Hàn Vận.
Tuy rằng từng quốc gia đều có một ít tiểu thương đi qua lại trao đổi buông bàn, nhưng chân chính khai thông thị trường nước ngoài cũng không dễ dàng.
"Trương Tuyền."
"Công tử."
Trương Tuyền từ ngoài cửa tiến vào. Trong khoảng thời gian làm việc với Hàn Vận, hắn đoán được người này chính là một thiên tài kinh thương trời sinh. Trên đường đi qua mỗi thành trấn đều có xây dựng cứ điểm, tin tưởng tương lai không lâu, người này tài phú nhất định vượt qua tưởng tượng của mọi người.
"Đem tư liệu Tháp Nhĩ Quốc ra đây."
Hàn Vận nghe nói Tháp Nhĩ Quốc nhiều man di, man di tất nhiên là chủng tộc dễ lừa.
"Dạ."
Nơi đây cách Tháp Nhĩ Quốc chỉ có một dãy núi rừng rộng lớn gọi là An Sơn, thông qua An Sơn liền có thể vào biên giới Tháp Nhĩ Quốc.
"Phấn Mai, Lục Ngạc, chúng ta đi ra ngoài dạo phố."
Hàn Vận gọi hai nàng chuẩn bị đi ra ngoài mua một chút đồ, thuận tiện để hiểu biết thị trường cùng hoàn cảnh tập quán nơi này.
"Dạ."
Hai nàng hiển nhiên thập phần vui sướng.
Trấn nhỏ biên giới không náo nhiệt phồn hoa như kinh thành, trên đường cái tuy rằng cũng có người qua lại nhưng tiêu điều hơn.
"Công tử, tiểu thư, nhìn xem da thú đi, là da Bạch Hổ bắt từ An Sơn ra."
"Hả?"
Hàn Vận đi đến trước sạp một sạp bán da thú, rất có hứng thú nhìn hàng.
Chủ sạp lập tức đem da thú đưa tới trong tay Hàn Vận.
"Công tử, hổ này là ta cùng ca ca mất thời gian ba ngày mới đánh chết, lột da xong phu nhân nhà ta mất một ngày mới tẩy rửa sạch sẽ. Ngài ngửi đi không có một chút mùi lạ."
Hàn Vận thật sự đem tới mũi ngửi. Quả thật không có một chút mùi máu tươi, hơn nữa xúc cảm thật tốt.
"Bán thế nào?"
"Hai mươi lượng bạc."
Hàn Vận gật gật đầu, xem ra ở đây da hổ cũng không quý, nếu lấy đến kinh thành ít nhất cũng hai trăm lượng.
"Ngươi còn có thứ gì khác tốt không?"
"Có có, công tử ngài xem, là da chồn, tuy rằng không phải chồn bạc, nhưng màu cam chất lượng cũng là thượng phẩm, còn có da thỏ, da sói......"
Ông chủ đem hàng hóa đặt tới trước mặt Hàn Vận.
"Chỉ có chừng này sao?"
Hàn Vận tiếp tục hỏi.
"Ở nhà ta còn có rất nhiều."
"Vậy à, bán tất cả cho ta phải tính giá tốt cho ta, đưa đến Hàn Trạch phố đông."
Hàn Vận vỗ vỗ tay. Hàn Trạch là một tòa trang viên hiện tại nhóm người Hàn Vận đang ở. Bốn người tới biên giới này ngày hôm sau liền mua một trang viên, tuy rằng so ra kém Vận Cư ở kinh thành nhưng hoàn cảnh xem như không tệ.
Phấn Mai ở phía sau nghi hoặc nói:
"Công tử, ngài mua nhiều da thú như vậy làm cái gì?"
Vương phủ còn nhiều mà, vì sao phải đến mua nơi này? Nàng phát hiện công tử đúng là có sở thích khác người, nào có người mua hàng như vậy.
"Tiểu nha đầu biết cái gì, đại nhân làm việc, ở một bên chơi đi."
Hàn Vận lại véo gò má Phấn Mai, không biết vì cái gì chỉ là thích khi dễ nha đầu này. Đương nhiên khi dễ cũng phải nhìn thời điểm. Lần trước ở trước mặt Trương Tuyền gõ trán Phấn Mai một cái, thiếu chút nữa bị Trương Tuyền dùng ánh mắt lăng trì.
Ông chủ đang buồn bực, lại có người mua da thú của hắn, hắn cũng vui vẻ muốn chết, sao còn có thể băn khoăn cái khác.
"Công tử, những cái này ngài mua hết, ở nhà ta ngài cũng muốn mua sao?"
Ông chủ vẫn có chút không xác định, ở nhà hắn trữ hàng cũng không ít, không biết là gấp bao nhiêu lần chỗ này.
"Đều mua."
Hàn Vận mỉm cười.
"Đến Hàn Trạch tìm Trương Tuyền, nói hắn tính tiền cho ngươi. Còn nữa, về sau nếu bắt được cái gì tốt cũng đưa đến đó hết."
Đây xem như mua đứt đi. Ha ha, nghĩ xem chút da thú này về sau có thể bán ra giá gắp chục gắp trăm lần. Đây đều là bạc trắng bóng nha!
"Cám ơn công tử, cám ơn công tử."
Ông chủ kích động không thôi. Bản thân còn lo lắng năm nay không tốt, không nghĩ tới gặp được vị công tử này. Rốt cục có thể mua cho thê tử bộ đồ mới, mua cho mấy đứa con điểm tâm ăn.
Hàn Vận lắc lắc tay, tiếp tục đi mua đồ.
"Công tử là mứt quả."
Phấn Mai mắt sáng lên.
"Công tử ta không phải là mứt quả, muốn ăn thì đi mua đi."
Hàn Vận ôn nhu cười.
"Nhớ rõ mua nhiều một chút cho Trương Tuyền nữa."
"Dạ."
Phấn Mai nhảy nhót đi mua.
Lục Ngạc cùng Hàn Vận đi vào một tiệm châu báu.
"Công tử mời vào bên trong, tiệm nhỏ châu báu cũng đa dạng chủng loại, giá bán phải chăng, ngài muốn xem loại gì?"
Chủ tiệm cười tươi, vẻ mặt ân cần giới thiệu cho Hàn Vận.
"Đây là cẩm thạch đen sao?"
Hàn Vận đi đến bên cạnh bàn cầm lấy một khối đá màu đen chưa mài, thoạt nhìn rất thô ráp.
"Đúng vậy, đá này tuy rằng không đẹp mắt, nhưng mà nghe