Uống xong trà Thanh Bích châm, trà xanh nâng cao tinh thần, hai người bất tri bất giác đã hàn huyên một canh giờ, cũng có một loại cảm giác hận không gặp nhau sớm.
“Hàn đại ca, huynh thực sự hai mươi tám tuổi, chớ không phải là gạt ta đó chứ?”
Thanh Bích vẻ mặt không tin, sẽ không là vì mình nói hai mươi bốn tuổi, Hàn Vận muốn làm đại ca cố ý thay đổi tuổi đó chứ. Nhìn vẻ ngoài này như thế nào để người ta tin được.
Hàn Vận đã biết Thanh Bích sẽ không tin, dù sao trừ sư phụ, không ai tin. Giống như lúc trước giả thân phận này cùng lắm chỉ quá hai mươi hai tuổi.
“Ta lừa ngươi làm cái gì, ai không muốn mình trẻ một chút.”
Thanh Bích ngẫm lại cũng đúng, giống như các tiểu quan, dù mười sáu cũng nói thành mười bốn tuổi.
“Vậy Hàn đại ca thành gia chưa?”
“Ngươi xem ta giống có gia đình sao?”
“Không giống.”
“Thì đúng vậy.”
“Huynh không suy nghĩ tới sao, đã hai mươi tám tuổi. Với tuổi đó chúng ta ở nơi này, tiểu quan thì đều hoàn lương, nam nhân bình thường thì đã có vài đứa con.”
Hàn Vận lắc đầu, trên mặt mang theo sự thản nhiên.
“Ở quê của ta, nam nhân hai mươi tám tuổi vừa mới khởi nghiệp mà thôi, thành gia càng là số ít.”
“Quê của huynh? nơi nào?”
“Trung Quốc.”
Nói tới quê mình Hàn Vận vẫn cảm thấy tự hào.
“Không có nghe nói qua.”
Thanh Bích lắc đầu nhíu mày, đừng nói Hiên Viên quốc không có này địa phương này, ngay cả quốc gia khác cũng không có nghe nói có địa danh như thế.
“Ha ha, vậy đúng rồi.”
Hàn Vận tự rót cho mình một chén trà, mặc kệ Thanh Bích rối rắm. Dù cho hắn đoán thế nào vĩnh viễn cũng tìm không thấy.
“Đúng rồi, chỗ này làm ăn có tốt không?”
“Được, cũng tạm, dù sao trên đường này kĩ quán vô số, khách nhân cũng không cố định.”
“À.”
Hàn Vận gật gật đầu, nếu mở một quán mới nhất định khó khăn không nhỏ.
Thanh Bích mềm mại không xương ngả trên bàn,
“Hàn đại ca sao hỏi cái này? Có hứng thú tìm hiểu sao?”
Hàn Vận nhướng nhướng mắt,
“Có chút hứng thú đi, nếu ta mở một kĩ quán, ngươi muốn cùng làm ăn hay không?”
Thanh Bích đột nhiên cười ha hả.
Hàn Vận vẻ mặt khó hiểu nhìn Thanh Bích. Ta có nói cái gì buồn cười sao?
“Xem ra Hàn đại ca còn không biết chủ Bích Nguyệt Các là ai.”
“Chẳng lẽ không phải vị đại nương trang diễm diêm dúa kia ?”
Hàn Vận lúc này mới nghĩ đến, tú bà là tú bà, cũng không nhất định chính là chủ.
“Huynh xem cái bộ dáng như thế có thể khởi động toàn bộ Bích Nguyệt Các sao?”
Thanh Bích lắc đầu nói, nếu chẳng phải vì Trần ma ma Bích Nguyệt Các cũng sẽ không là cái dạng này.
“Hay ngươi mới là chủ Bích Nguyệt Các?”
Thanh Bích mỉm cười nói:
“Là người đứng phía sau màn.”
“A! vậy ngươi còn tiếp khách, không đúng, ngươi là đi lừa tiền!”
Hàn Vận nghĩ đến tú bà cầm ngân phiếu của mình, đột nhiên cao giọng nói:
“Trả tiền!”
Thanh Bích hoảng sợ, không biết vì sao đề tài đột nhiên chuyển tới tiền, hơn nữa “Còn trả tiền gì?”. Mình có thiếu hắn tiền sao?
“Hừ, Trần ma ma ở dưới lầu thu ta hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, nhanh lên trả tiền.”
Hàn Vận đưa tay đến trước mặt Thanh Bích, không ngừng run run ngón tay, ý bảo hắn chạy nhanh lấy tiền.
Thanh Bích tỏ vẻ mặt kinh ngạc, thật vất vả mới phản ứng lại ý tứ của Hàn Vận, bật cười nói:
“Ngươi nếu lên đây, cũng thấy ta ngân lượng này hẳn là thực phải trả, muốn biết có bao nhiêu người đưa tiền cũng chưa có thể nhìn thấy ta một lần.”
“Gặp ngươi một lần sẽ là trăm lượng! ngươi so với ta còn xấu xa hơn, đại gia đây đi lên là tìm vui cần gì biết đụng phải người nào, không trả tiền thì hầu hạ ta ngủ.”
Hàn Vận bắt đầu giở trò vô lại. Hắc hắc, ta nhìn ra được Thanh Bích ngươi cũng không phải là người tùy ý, chắc chắn lựa chọn trả tiền.
Quả nhiên Thanh Bích mặt từ trắng thành xanh, xanh rồi lại đen.
“Quên đi, chốc nữa ta nói Trần ma ma đem tiền trả lại cho huynh. Lần đầu tiên gặp người như huynh vậy, đi kĩ quán còn đòi tiền.”
Hàn Vận mới không để ý tới hắn khích tướng,
“Vậy