Giai Nhân Là Trộm

Kế sách


trước sau

Hợp mặt cùng Tư Không Hàn xong, ba người lại khởi hành đi thẳng đến Tường Ưng Thành. Đối với việc Hàn Vận mất trí nhớ, Tư Không Hàn đã sớm biết, bởi vậy thay vì hiếu kì, Tư Không Hàn lựa chọn không hỏi. Hắn vốn không phải người nói nhiều tất nhiên sẽ không lắm miệng nói cái gì.

Một đường đi gấp rút, rốt cục trong thời gian ngắn nhất họ đã tới nơi, lúc này ba người đều rơi vào tình trạng kiệt sức.

Vào đến Bắc Uyển Võ Lâm Minh, Hàn Vận rửa mặt xong liền lăn lên trên giường ngủ say, cũng bất chấp vết thương trên đùi do cỡi ngựa không ngừng.

Về phần Hiên Viên Hủ đặc biệt tự giác nằm cùng Hàn Vận. Nhưng đợi Hàn Vận ngủ say lại cẩn thận tách chân Hàn Vận ra bôi thuốc.

Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào vết thương làm cái đau dịu đi, Hàn Vận cảm thấy thật thoải mái, càng ngủ ngon hơn.

Hiên Viên Hủ nhìn nhìn sắc trời đã vào đêm. Tư Không Hàn đã phái người đi báo tin cho Tà Thiên Viêm là ngày mai sẽ gặp mặt.

Nằm ở bên cạnh Hàn Vận, Hiên Viên Hủ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hàn Vận. Thật là khiến cho người ta đau lòng cùng lo lắng mà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tà Thiên Viêm liền hấp tấp tới Võ Lâm Minh.

Tuy rằng Võ Lâm Minh cùng ma giáo không hề hóa giải thù hận, nhưng có cùng kẻ thù trước mặt, nên theo lý mà nói kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Đương kim Võ Lâm Minh Chủ Tư Đồ Thiên là một người thông minh, tuy rằng hắn từng bị Tà Thiên Viêm đánh trọng thương, nhưng bỏ qua việc cá nhân để lo chuyện quốc gia.

"Hiên Viên Hủ."

Tà Thiên Viêm rống gọi.

Hiên Viên Hủ xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, nhìn thấy sắc trời tờ mờ sáng. Tà Thiên Viêm đúng là đến quá sớm rồi.

"Chờ ta một chút."

Hiên Viên Hủ dùng nội lực truyền âm, tuy rằng đã tận lực nhỏ giọng, nhưng Hàn Vận đã bị giọng Tà Thiên Viêm la lớn lúc nãy đánh thức rồi.

"Tỉnh rồi thì dậy đi. "

Hiên Viên Hủ vừa xoa xoa mặt vừa nói.

"Ừ."

Hàn Vận dụi dụi mắt. Mặt trời còn chưa mọc nữa, xem ra làm đại sự thật mệt mỏi.

Sửa sang quần áo chỉnh tề hai người cùng đi ra.

Nhìn thấy một bóng dáng khoác áo choàng đỏ như máu thật chói mắt, Hàn Vận có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời. Tuy rằng loại cảm giác này không phải là tốt.

"Đi nơi khác nói chuyện."

Hiên Viên Hủ nhìn về phía Tà Thiên Viêm nói. Tà Thiên Viêm gật gật đầu. Tuy rằng nơi này là Võ Lâm Minh, nhưng tai vách mạch rừng, đến nơi trống trải trong viện nói chuyện thích hợp hơn.

Tư Không Hàn từ sớm đã chờ ở hoa viên.

Một thân đỏ chóe của Tà Thiên Viêm thật nổi bật trong vườn hoa nhỏ. Người đi qua thấy hắn đều nhượng bộ rút lui.

"Sao lần này đến gấp như vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

Hiên Viên Hủ cũng không hàn huyên, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Hai người vẫn hay thư từ qua lại, bằng không chính là Tư Không Hàn đưa tin tức.

"Trong hoàng cung Thần Quốc truyền đến tin tức, Thần Khiêm bị bệnh."

Hiên Viên Hủ kinh ngạc.

"Tin tức có đáng tin hay không?"

Tin tức này quả thật kinh người, cũng đáng để hắn tới nơi này một chuyến.

"Rất đáng tin cậy."

Tà Thiên Viêm bình tĩnh nói. Hắn vốn là tướng quân Thần Quốc, ở trong hoàng cung tất nhiên có tai mắt của mình.

"Sự tình quá mức đột ngột, chúng ta không thể không cẩn thận một chút."

Hiên Viên Hủ cẩn thận nói. Thần Khiêm tuy rằng độc đoán, nhưng tâm tư cũng không sâu sắc, trận bệnh này thực giống một âm mưu.

"Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng nếu Thần Khiêm thật sự bị bệnh nặng, thì hiện tại đúng là cơ hội cho chúng ta ra tay."

Tà Thiên Viêm sao không cẩn thận, chỉ là tin tức này quá mức mê người.

"Phái người tiếp tục điều tra, cho dù là bệnh cũng chia ba bảy loại, chúng ta an tĩnh xem diễn biến."

"Được, hoàng cung bên kia ta đã phái người giám sát chặt chẽ."

Hai người nói chuyện hăng say, tuy rằng không có nói Hàn Vận tránh đi, nhưng Hàn Vận cũng không thích loại âm mưu quỷ kế này, đương nhiên cũng không nói gì.

Ngay khi Hiên Viên Hủ cùng Tà Thiên Viêm còn đang nghi ngờ phỏng đoán chuyện bệnh tình của Thần Khiêm, Hàn Vận lại mở miệng nói.

"Nếu muốn đánh trận, lại là tình huống ngươi chết ta sống, trực tiếp đi ám sát không phải tốt hơn sao. Mặc kệ là thế nào cũng có kết quả chính xác. Nếu bệnh kia là có âm mưu thì cũng biết để sớm có sự phòng bị, nếu là thật vậy thừa dịp hắn bệnh yếu lấy mạng hắn!"

Nghe được Hàn Vận nói như vậy, không chỉ có Hiên Viên Hủ và Tà Thiên Viêm mà ngay cả Tư Không Hàn lạnh lùng ngồi một bên cạnh cũng không hẹn mà đồng thời nhìn về phía Hàn Vận.

"Như thế nào, ta nói không đúng sao?"

Hàn Vận khó hiểu nhìn ba người kia. Ám sát tuy rằng không phải dễ, nhưng với khả năng của Tà Thiên Viêm muốn đưa người đến hoàng cung không khó, như vậy nội ứng ngoại hợp là có thể giải quyết.

"Đúng rồi, ha ha. Hàn Vận, ngươi quả nhiên không đơn giản."

Tà Thiên Viêm cười to nói. Hắn sao không có nghĩ đến.

Hiên Viên Hủ cũng nhếch khóe miệng. Về thủ đoạn ám sát này Thần Quốc sớm đã dùng qua. Hiện tại bọn họ chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

"Cứ theo cách Vận Nhi nói đi, ám sát không cần nhiều người, nhưng cần phải linh hoạt."

Hiên Viên Hủ quyết định.

"Việc này ngươi yên tâm, ma giáo cũng không có phế vật. "

Tà Thiên Viêm đối với năng lực của thủ hạ mình rất tin tưởng.

Ngay khi bốn người vừa quyết định xong sách lược, một người mặc trang phục màu lam đậm đi đến.

"Hủ Vương gia, giáo chủ, không có quấy nhiễu các ngươi chứ?"

Tư Đồ Thiên hướng hai người khẽ gật đầu chào.

Tư Không Hàn đứng dậy nhường chỗ ngồi, vì bàn chỉ có bốn ghế đá, cũng không thể để Tư Đồ Thiên đứng nói chuyện được.

Tư Đồ Thiên không

có khách khí, mỉm cười cảm ơn Tư Không Hàn.

Tuy rằng Tư Không Hàn đã rời khỏi Tư Không gia, nhưng vẫn là thành viên Võ Lâm Minh, mà hiện tại Tư Đồ Thiên đã tiếp nhận chức vụ Minh Chủ Võ Lâm có tôn kính không phải sai.

"Không có, chúng ta vừa mới nói xong."

Hiên Viên Hủ mỉm cười nói. Đối với Tư Đồ Thiên, hắn vẫn thực vừa lòng, người này cũng giống Trương Đức Thành có trí tuệ, biết cái gì là tiến lui hợp lý.

"Vậy là tốt rồi. Tà giáo chủ, Võ Lâm Minh đã cho người lẻn vào quân doanh Thần Quốc. Hôm qua truyền tin tức về nói Thần Quốc giống như sắp có hành động."

Tà Thiên Viêm lập tức cả kinh, liếc nhìn Hiên Viên Hủ. Xem ra bệnh của Thần Khiêm quả nhiên có vấn đề.

"Vừa lúc Minh Chủ đến đây, ta đang muốn hỏi mượn một người."

Tà Thiên Viêm tà mị nhìn về phía Tư Đồ Thiên. Vị Minh Chủ tuổi trẻ so với cái lão già kia nhìn thuận mắt hơn.

"Người nào?"

Tư Đồ Thiên cũng không có lập tức đồng ý hoặc là cự tuyệt. Tuy rằng hiện tại toàn bộ võ lâm yên bình, nhưng đối với ma giáo không thể không đề phòng.

"Đằng Tường."

"Trưởng môn đương nhiệm Ngũ Độc giáo!"

Tư Đồ Thiên sửng sốt, vẻ mặt cảnh giác hỏi:

"Mượn hắn làm gì?"

"Ám sát Thần Khiêm."

Hiên Viên Hủ tiếp lời.

"Được, chỉ là thân phận Tường không giống...., ta phải hỏi ý kiến hắn."

Tư Đồ Thiên nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói:

"Các ngài yên tâm, Đằng Tường nếu là người Võ Lâm Minh, sẽ không mặc kệ mà khoanh tay ngồi xem."

Điểm ấy hắn vẫn rất tự tin.

"Ngày mai cho ta tin tức, ta sẽ ở Võ Lâm Minh một ngày."

Tà Thiên Viêm thản nhiên nói.

Tư Đồ Thiên đáp ứng, lập tức đem ở những tin tức tra xét từ quân doanh Thần Quốc nói ra hết.

Tà Thiên Viêm nghe mà liên tục nhíu mày. Tuy rằng Thần Khiêm bảo thủ, nhưng không có bạo ngược, cũng sẽ không lấy dân chúng ra đùa. Không chỉ nói trận này còn chưa có đánh, khi chiến tranh kéo dài Thần Quốc cũng sẽ không có bao nhiêu tài lực. Thần Khiêm rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hàn Vận càng nghe càng nghi ngờ, tuy rằng không thể lý giải thế cục nhưng cũng có suy nghĩ giống Tà Thiên Viêm. Không rõ Thần Khiêm vì sao phải cố ý tấn công Hiên Viên Quốc. Điều này tuyệt đối không thể nào nói là tốt, hơn nữa khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương.

Thần Quốc cùng Hiên Viên Quốc ngăn cách bởi một con sông, dù phong tục tập quán khác nhau, nhưng tình hình khí hậu thời tiết không có cái gì quá khác. Nói cách khác, nếu Hiên Viên Quốc thiên tai không ngừng, như vậy Thần Quốc cũng tuyệt đối không phải thu hoạch mùa màng tốt.

"Có lẽ ta có thể giúp các người tìm tòi trong hoàng cung Thần Quốc."

Hàn Vận đột nhiên nói. Trừ việc không muốn có chiến tranh phát sinh, quan trọng hơn là Hàn Vận cảm giác rất hứng thú với âm mưu kia, mà loại hứng thú này chính là hương vị câu dẫn người!

"Không được!"

Hiên Viên Hủ không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp phủ quyết.

"Ta sẽ không cho Vận Nhi đi mạo hiểm."

Hàn Vận mỉm cười, trấn an Hiên Viên Hủ.

"Bằng khinh công của ta, ra vào hoàng cung sẽ không bị phát hiện. Dù bị phát hiện ta cũng có thể an toàn trở ra, tuyệt đối không có bất cứ nguy hiểm."

Thấy Hiên Viên Hủ quan tâm mình như thế, nói không cảm động là không có khả năng.

"Vậy cũng không được."

Hiên Viên Hủ lạnh mặt. Dù biết Hàn Vận khinh công rất cao, nhưng là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hắn sao yên tâm để đại thúc gặp hiểm.

"Ta có thể cùng đi."

Tà Thiên Viêm mở miệng. Thần Quốc vẫn là quê nhà hắn, hắn cũng không muốn cho chiến tranh phát sinh. Hơn nữa đây là một cơ hội tốt, nếu có thể phát hiện cái gì, như vậy Thần Huy kế vị sẽ càng trở nên thuận lợi.

"Hủ, để ta đi một chuyến, ta thề nhất định trở về bình an hoàn hảo không mất mát gì."

Hàn Vận khẩn cầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay bản thân có loại xúc động này.

Hiên Viên Hủ trầm mặc, cuối cùng thỏa hiệp:

"Để Tư Không Hàn cùng đi."

Hàn Vận lắc lắc đầu, tươi cười.

"Để hắn ở lại bảo vệ ngài, có giáo chủ đại nhân ở đây, hắn sẽ không để ta gặp nguy hiểm đâu.

"Ta sẽ bảo vệ hắn."

Tà Thiên Viêm trả lời rất nhanh. Trước chưa nói hắn vốn không có đối địch với Hàn Vận, hơn nữa người này là nghĩa huynh của Lam Tuyết, nếu hắn dám đối với Hàn Vận bất lợi, Lam Tuyết còn không rút đao hướng về hắn sao. Vị công tử kia hiện tại đã thực lớn mật rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện