Giai Nhân Là Trộm

Văn tiểu thư


trước sau

Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ liếc nhau.

“Đến nhìn xem.”

Hàn Vận đứng lên bước tới. Sao phía trước đường đột nhiên bị tắc? Hơn nữa mọi người không chỉ không có nổi giận, ngược lại giống như rất hiếu kỳ mà tụ tập.

“Là xe ngựa bị hỏng.”

Hàn Vận cảm thấy kỳ lạ đường cũng không nhỏ hẹp, theo lý sẽ không bị tắc đường mới phải.

Hiên Viên Hủ ai thán một tiếng. Hắn cảm thấy không có gì hay ho để xem.

Người đánh xe đang sửa xe, một số đông người quay quần chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán với nhau.

“Là người nào trong xe ngựa vậy?”

Hàn Vận tới dò hỏi một vị "khán giả" đứng gần mình.

Hiên Viên Hủ nhìn về phía ký hiệu trên xe ngựa, thần sắc đột nhiên có chút mất tự nhiên.

“Sao? Có biết không?”

Hàn Vận nhìn về phía Hiên Viên Hủ hỏi.

“Thật không biết vị trong xe kia sao?”

Sắc mặt Hiên Viên Hủ càng phát ra xấu hổ, không dám đáp lời.

Hàn Vận càng thêm hoài nghi thân phận người ngồi trong xe ngựa.

“Còn chưa sửa xong à?”

Bên trong xe ngựa truyền ra giọng nữ nhỏ nhẹ, nghe rất êm tai.

“Tiểu thư đừng vội, lập tức sẽ xong.”

Xa phu lau mồ hôi trên trán, lớn tiếng trả lời.

“Tiểu thư, nước ô mai.”

Đúng lúc này một hộ vệ cưỡi ngựa chạy đến, tay hắn cầm một cái bình đựng nước ô mai tiến đến bên cạnh xe ngựa.

Bên trong xe ngựa đi ra một tiểu nha hoàn, tiếp nhận nước ô mai, sau đó trở lại trong thùng xe.

“Tiểu thư, trời nóng uống nước cho mát?”

Tiểu nha hoàn thấp giọng nói.

“Lại ép buộc hộ vệ phải không? Đem nước ô mai cho xa phu đi, hắn sửa xe ngựa không dễ dàng.”

Giọng mềm mỏng nhỏ nhẹ lại vang lên.

“Dạ.”

Tiểu nha hoàn không dám cãi tiểu thư, chỉ có thể khẽ cắn môi đem nước ô mai đưa cho người đánh xe.

“Đa tạ tiểu thư.”

Người chung quanh đều suýt xoa.

“Không hổ danh là Văn tiểu thư, quả nhiên tâm địa thiện lương.”

Một người qua đường vẻ mặt ái mộ nhìn về phía xe ngựa.

“Cũng không phải chỉ có vậy, Văn tiểu thư không chỉ có tâm địa thiện lương, lại có tiếng là đại mỹ nhân, so với Tứ Tiên Tử trên giang hồ không hề thua kém.”

Một người qua đường khác nói tiếp nói.

Hàn Vận nhìn về phía tấm màn che của xe ngựa.

“Đáng tiếc, Văn tiểu thư sớm đã có hôn phối, nếu không cửa nhà Văn gia đã bị mọi người đạp nát.”

Người qua đường đứng ở bên cạnh Hàn Vận thở dài ra tiếng, nhìn qua có chút ghen tị.

“Đó là người nào lại có phúc như thế?”

Hàn Vận nhìn về phía người qua đường bên cạnh hỏi.

“Ngươi không biết?”

Người qua đường giống không thể tin nhìn về phía Hàn Vận.

“Việc này không chỉ có ở Thần Quốc, ở Hiên Viên Quốc cũng rất nổi tiếng.”

“Rốt cuộc là ai?”

Hàn Vận hiếu kì hỏi, không biết là nam tử như thế nào lại có thể ôm mỹ nhân về.

“Nói ra hù chết ngươi, người nọ chính là Môn chủ Ám Dạ Môn thần bí.”

Người qua đường vẻ mặt hâm mộ nói.

“Ồ, là Ám Dạ Môn à...!”

Hàn Vận nhìn Hiên Viên Hủ, gằn từng chữ.

Lúc này mặt nạ màu bạc trên mặt Hiên Viên Hủ đã bị thay thế bằng một mặt nạ màu đen. Vì mặt nạ màu bạc kia chính là vật tượng trưng cho Môn chủ Ám Dạ Môn, hắn cũng không muốn bị người khác nhận ra.

“Không mặt mũi gặp người sao?”

Hàn Vận nheo mắt chế nhạo. Sau khi khôi phục trí nhớ, tất nhiên Hàn Vận biết Ám Dạ Môn chính là thế lực của Hiên Viên Hủ ở trên giang hồ, chỉ là không hề nghĩ đến hắn còn có một vị hôn thê.

“Vậy vị Môn chủ kia thật đúng là may mắn.”

Hàn Vận dùng một tay khoát lên vai người qua đường bên cạnh nói.

“Cũng không phải may mắn, nếu không phải lúc trước Môn chủ xả thân cứu giúp sợ là Văn tiểu thư đã sớm chết oan uổng.”

Người qua đường hoàn toàn không có thấy sắc mặt Hiên Viên Hủ càng lúc càng trầm thấp.

“Xả thân cứu giúp?”

Hàn Vận lẩm bẩm.

“Cũng không phải sao, anh hùng cứu mỹ nhân là tình huống vô cùng động lòng người, cuối cùng được mỹ nhân lấy thân báo đáp.”

Người qua đường kỳ thật cũng thực rối rắm, cùng lúc ghen tị đồng thời cũng bội phục sự tích anh hùng kia.

Hàn Vận nghiến răng ken két. Được lắm Hiên Viên Hủ, đã có vị hôn thê còn trêu chọc ta!

“Vận Nhi nghe ta giải thích đã.”

Hắn tuy rằng thích thấy Vận Nhi vì hắn mà ghen, nhưng hiểu lầm sẽ không tốt lắm.

“Giải thích cái gì? Đúng là một vị anh hùng rất nghĩa khí, tại hạ thật đúng là có mắt như mù.”

Hàn Vận nhìn Hiên Viên Hủ tươi cười, liền xoay người bước

đi.

“Không phải như thế!”

Hiên Viên Hủ lập tức giữ chặt cánh tay Hàn Vận.

“Đau.”

Hàn Vận bị đau hô lên.

“Đúng rồi, có vị hôn thê nên đã nghĩ mưu sát ta không phải?”

Hiên Viên Hủ lập tức buông tay, vội vàng giải thích:

“Ta không phải cố ý, bởi vì sốt ruột cho nên mới quên cánh tay bị thương.”

“Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là che dấu sự thật!”

Hàn Vận không cử động, thẳng tắp nhìn về phía xe ngựa đang sửa chữa, thấp giọng nói:

“Vì sao không tới gặp vị hôn thê đi?”

Hiên Viên Hủ cũng bị tức chết rồi.

“Khi đó ta tuổi trẻ khí thịnh, lại mới vào giang hồ, tránh không được việc anh hùng cứu mỹ nhân kia. Ta đối với nàng thật sự không có ý gì, nếu không đã sớm đem nàng cưới về Vương phủ.”

“Còn muốn cưới nàng! Trong Vương phủ còn thiếu mỹ nhân sao? Còn muốn cưới thêm người?”

“Những người đó đã bị ta thả đi. Ta hiện tại cũng chỉ có một người, Vận Nhi cũng không thể nói oan cho ta.”

“Chậc chậc, ta nói oan uổng Vương gia sao? Sao cũng được, bất quá bản công tử đối với người phong lưu không có hứng thú. Nếu ngài hối hận gọi bọn họ trở về là được, ta tin tưởng mấy mỹ nhân công tử đều sẽ vui vẻ nghe lời.”

Hàn Vận vẻ mặt đùa cợt.

Hiên Viên Hủ ủ rũ cúi đầu.

“Vận Nhi, ta không muốn cãi nhau. Trong lòng ta hiện tại chỉ có duy nhất một mình Vận Nhi.”

Từ ‘Duy nhất’ được đặc biệt nhấn mạnh.

Trái tim Hàn Vận co rụt lại, vẻ đùa cợt trên mặt thay bằng thản nhiên đỏ ửng.

“Nhìn cái gì vậy, xe ngựa cũng đã đi, còn không lên đường.”

Hàn Vận miệng quát lớn nhưng trên mặt đỏ ửng nhìn hết sức khả ái.

“Được.”

Thấy Vận Nhi của hắn không hề giận, Hiên Viên Hủ tự động tự giác giúp đối phương lên ngựa, cũng không quên ôm chặt vòng eo, vui vẻ lên đường.

Hai người ra roi thúc ngựa, rốt cục sau hai ngày đã tới bến tàu.

Đứng ngạo nghễ ở bến tàu, Hàn Vận nhìn con sông không thấy giới hạn.

“Nghĩ cái gì vậy, thuyền lập tức sẽ đến.”

Hiên Viên Hủ nhìn về phía thuyền lớn càng lúc càng gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hàn Vận.

“Không có gì, chỉ là có chút cảm khái thôi.”

Tuy rằng người độc dược đã tràn ra, nhưng có rất nhiều người bí quá hoá liều. Dù sao ai cũng cần kiếm sống, muốn kiếm tiền không thể sợ đầu sợ đuôi.

Hàn Vận đứng ở boong thuyền, chờ đợi con thuyền xuất phát. Tuy rằng thuyền này không có tốt như tàu chở khách ở hiện đại, nhưng ở thời đại này nó là con thuyền tốt nhất.

Ngay khi con thuyền chuẩn bị nhổ neo, một đoàn người chạy đến bến tàu.

“Đợi một chút.”

Chạy đến cầu tàu là một tiểu nha hoàn phất tay hô.

“Được.”

Thuyền trưởng đứng ở đầu thuyền lớn tiếng trả lời. Hiện tại khoang thuyền cũng còn trống, có thêm khách hắn liền thu thêm một phần bạc.

Phía sau tiểu nha hoàn là vài tên hộ vệ, còn có một lão hán, đi giữa những người này là một vị cô nương mang khăn che mặt.

Hàn Vận liếc mắt một cái liền nhận ra lão hán chính là xa phu của Văn tiểu thư. Nói như vậy, vị cô nương che mặt hẳn là Văn tiểu thư.

Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng có thể nhìn ra dáng người của Văn tiểu thư rất đẹp. Kia là ngực nảy nở, mông căng tròn, mái tóc đen dài cột tùy ý, do chạy bộ mà thoáng hỗn độn lại càng tăng thêm một chút xuất trần. Tuy rằng không có nhìn thấy mặt nhưng dáng vẻ bên ngoài như vậy cũng đủ để mọi người thần hồn điên đảo.

“Nàng sao đến đây?”

Nơi này người duy nhất không muốn gặp Văn tiểu thư nhất chính là Hiên Viên Hủ.

“Khẩu thị tâm phi.”

Hàn Vận hừ lạnh một tiếng, toàn thân toát ra mùi thuốc súng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện