Seith Courteney, tám tuổi, tính đến hiện tại đã vượt qua kiếp sống trên giường suốt hai tuần.
Tới nỗi mà, nhỏ cảm thấy cơ thể mình như muốn mốc cả lên.
Sophie lần này đã nâng cao tinh thần cảnh giác đến độ mang cả việc may vá vào phòng cô chủ, vừa làm việc vừa trông chừng.
Nằm không trên giường quá mức nhàm chán, Seith lại bắt đầu suy nghĩ về cái hôn ước cứu mạng mình kia.
Nói thật, nhỏ rất phản cảm với hôn nhân sắp đặt.
Hầu tước cùng phu nhân Irene là bằng chứng sống cho sự thất bại của liên hôn chính trị.
Dù trường hợp của Seith có vẻ không liên quan đến tranh đấu chính trị gì đó nhưng cũng không phải việc người tình ta nguyện gì.
Seith dĩ nhiên rất sẵn lòng, dù sao mấy ngày qua cũng là quãng thời gian mà cô nhóc cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh nhất.
Nhưng còn Titus Arden, cậu ta thậm chí còn chẳng quen biết Seith, liệu có nguyện ý gắn bó cuộc đời mình với một kẻ xa lạ, và cũng không có điều gì đảm bảo sau khi gặp được Seith, cậu ta sẽ hài lòng cả?
Seith Courteney tám tuổi, đã bắt đầu lo lắng cho cuộc sống hôn nhân còn lâu lắm mới tới của mình.
Công tước Arden là người đã đưa ra đề nghị liên hôn, TitusArden không chịu cũng phải chịu.
Cách dễ dàng nhất là cứ ăn no ngủ tốt, chờ đến lúc rồi gả đi.
Cậu ta có bất mãn thì cũng cứ mặc kệ mà sống.
Dù sao đó cũng là cách đã giúp Seith sống sót đến bây giờ.
Nhưng cứ bị động để mọi thứ diễn ra như thế không phải là cách sống mà Seith mong muốn.
Nhỏ biết tại sao phu nhân Irene chọn mang theo Keith và để mình ở lại, cũng không thể quên được cái cảm giác bất lực chờ đợi tử vong khi sự bài xích xuất hiện.
Tất cả cũng tại bản thân quá mức yếu đuối, lúc nào cũng là "kẻ cần được bảo vệ".
Phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không ai có thể thay mình quyết định vận mệnh.
Bước đầu tiên là phải giảm sự phụ thuộc vào Thánh ngọc.
Có hai cách để tăng độ phù hợp của ma hạch và cơ thể, hoặc giảm bớt trữ lượng ma hạch hoặc tăng cường độ cơ thể.
Giảm bớt trữ lượng ma hạch? Nghe mà rợn cả người.
Ma hạch từ lúc hình thành đã mang chức năng như một loại nội tạng.
Seith thì chưa nghe nói ai đó sống sót sau khi cắt đi một phần tim hay phổi?
Vậy chỉ có thể tăng cường độ cơ thể.
Seith lặng lẽ ngắm nhìn cổ tay nhỏ bé của mình, cảm thấy gánh nặng đường xa.
Nhưng đã hạ quyết tâm thì phải làm.
Và Seith Courteney thì hoàn toàn thuộc về phái hành động.
Cô nhóc ngồi bật dậy, xuống giường.
Sophie thấy vậy, vội vàng dừng công việc trên tay, chạy đến ngăn cản.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Seith, cô hầu cũng không dám làm gì quá phận, đành phải chắp hai tay trước người, rũ mi, đứng chắn trước mặt cô chủ.
"Thay đồ cho ta! Ta muốn gặp phụ thân."
Nghe vậy, cô hầu hơi sửng sốt, trước nay Seith chưa từng chủ động đi gặp Hầu tước lần nào.
Có lẽ lần này, cô chủ hiểu chuyện, muốn thân cận hơn với phụ thân chăng? Sophie tự suy diễn rồi cũng tự vui mừng, vội vàng tránh ra, đi lấy quần áo.
Hôm nay, Seith diện một bộ váy màu xanh biển nhạt, tay phồng, mái tóc đen nhánh vốn ngắn ngang mép tai, chỉ cần chải gọn gàng là được.
Dưới tác dụng của Thánh ngọc cộng với sự bồi bổ mấy ngày qua của Sophie, sắc mặt của Seith cũng hồng hào hơn đôi chút.
Sophie cứ mãi ngắm qua ngắm lại xem có chỗ nào chưa ổn, dùng dằng mãi khiến một người có rất nhiều sự kiên nhẫn như Seith cũng có hơi bực mình.
Nhìn cô chủ sắc mặt hồng hào, hai má bầu bĩnh đáng yêu đặc trưng của trẻ con, đôi mắt xám tro lại toát lên thần thái lạnh nhạt, cao quý không gì sánh được.
Sự tương phản này tạo ra một khí chất rất đặc biệt.
Thật là xinh đẹp như búp bê!
Cuối cùng Sophie cũng vừa lòng để Seith rời phòng, mình thì lặng lẽ theo sau như mọi khi.
Khi đi đến khuôn viên, Seith loáng thoang nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn họ là ai.
Con cái của người hầu sẽ không dám cười đùa như thế ngay trong khuôn viên.
Trước kia thì Keith cũng hay chơi đùa ầm ĩ với chúng.
Nhưng nếu không có cậu ta bảo kê, tuyệt nhiên sẽ chẳng ai dám chơi đùa như thế cả.
Vậy chỉ có thể là những đứa trẻ mà Hầu tước mang về cùng người phụ nữ kia.
Sophie tuy ít nói nhưng thông tin rất là nhanh nhạy, chỉ cần gió thổi cỏ lay trong dinh thự thôi, cũng nắm bắt ngay được.
Việc của Margaret Amber và hai đứa con cũng đã được Sophie báo cáo lại trước đó.
Cô hầu cũng nghe thấy tiếng cười đùa, lo ngại nhìn cô chủ.
Nhưng Seith Courteney vốn chẳng quan tâm đến chúng, cứ đi tiếp như cũ.
Nhưng không may cho Seith, không biết từ góc nào, một quả cầu tuyết bay tới, xuyên qua hành lang đáp cái "bốp" lên mặt cô nhóc.
Quả cầu vỡ thành nhiều mảnh, văng tung tóe khắp quần áo, mặt mũi.
Nhưng có lẽ là do sở hữu băng ma lực, Seith cảm thấy đám tuyết cũng không lạnh lẽo là bao.
Sophie thì cuống quýt lấy khăn tay lau mặt cho nhỏ.
Từ xa vang đến tiếng bước chân.
Một cô nhóc lùn tịt với mái đầu vàng óng ánh, xoăn tít, bồng bềnh chạy vội đến, phía sau một cậu nhóc cao kều với quả đầu rực lửa cũng đuổi theo.
Cả hai dừng lại trước mặt Seith, cô nhóc tóc vàng với vẻ mặt lo lắng hỏi: "Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?"
Giọng trong veo như những giọt sương sớm đọng trên những chiếc lá.
Seith không muốn có quá nhiều sự liên quan với những người này, chỉ lạnh nhạt lắc đầu, sau đó giơ chân ý đồ rời đi.
Nhưng vừa bước hai bước, ống tay áo đã bị nắm chặt.
Nhỏ không có thói quen đến gần người lạ, nên hơi nhíu mày, nhìn đôi tay đang khiến đống diềm xếp trên tay áo nhăn nhúm hết cả lên.
Cô nhóc tóc vàng không nhận thấy được vẻ khó chịu của Seith, tiến lên thêm một bước, ngửa đầu: "Nhưng trán cậu đỏ ửng lên cả rồi."
Lúc này, nhỏ mới kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo to tròn, lúng liếng, mang theo vẻ ngây thơ, đáng yêu cùng làn da trắng như sứ.
Nếu như phía sau lưng cô nhóc có đôi cánh, chắc chính là thiên thần mà trong sách hay miêu tả.
"Tớ xin lỗi, ban nãy tớ không để ý chỗ này có người, để tớ xoa xoa cho hết đau nha."
Nói đoạn, cũng thật sự vươn tay, tính chạm vào vùng đỏ ửng trên trán Seith nhưng nhỏ thì nhanh chóng lùi lại, nhìn đối phương bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
"Cậu có thể tránh ra được rồi!" Giọng nói không mang theo chút tình cảm nào thành công khiến cô nhóc đối diện rút tay lại, vẻ mặt hối lỗi tránh ra.
Hai mắt nhỏ long lanh, miệng mếu máo như chực khóc.
Thực sự rất giống một chú hamster đang sợ hãi.
Được nhường đường, Seith cũng không nấn ná quá lâu, nhanh chóng cất bước rời đi.
Sau khi Seith rời đi, cô nhóc tóc vàng lo lắng hỏi cậu nhóc bên cạnh:
"Chắc cậu ấy đau lắm, em lại làm sai rồi!"
Cậu nhóc bên cạnh chỉ mỉm cười một cách thật dịu dàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc:
"Không sao đâu, Rosa là đứa trẻ ngoan, em đã xin lỗi rồi mà!"
Nghe vậy Rosaria nắm lấy tay cậu nhóc, vẻ mặt buồn bã lúc nãy cũng biến mất ngay tắp lự, đôi mắt xanh ngọc lục bảo lại sáng rực lên.
"Vậy thì anh hai phải tiếp tục chơi cùng Rosa, không cho phép từ chối, đi thôi!"
Cậu nhóc vẻ mặt bảy phần cưng chiều ba phần bất lực bị Rosaria kéo đi tiếp tục đắp tuyết.
Cảm nhận hơi ấm từ đôi tay nhỏ truyền đến qua lớp bao tay, cậu khẽ mỉm cười.
Rosa là mặt trời nhỏ của cậu.
...
Hầu tước nhìn cô nhóc ngồi im lặng đúng quy củ đối diện.
Không hiểu sao ông lại cảm thấy căng thẳng còn hơn cả khi bái kiến Hoàng đế bệ hạ.
Bèn lấy tay day day trán.
"Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
"Con muốn học