Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
Tình yêu? Persephone run lên một cái, ly rượu suýt nữa rơi xuống mặt đất. Có phải cô hiểu nhầm hay không? Có nháy mắt mấy cái, con ngươi của hắn lại có phần tăng thêm tình cảm. Trời ạ! Không lẽ hắn cũng đến cầu hôn cô nhưng bị từ chối?
Không cần! Cứu mạng! Việc cô dở nhất trần đời chính là việc xử lý tình cảm đó! Huống chi đối mặt người thích mình mà mình không thích, cô thật sự không biết làm gì, quên đi, ba mươi sáu kế, kế tốt nhất chính là bỏ chạy.
Chân của Persephone di chuyển theo Athena ra bên ngoài. Nhưng mà lúc cô đi ra khỏi cửa thì thấy đằng sau một ánh mắt nóng bỏng, nhưng cô không dám quay đầu lại, chỉ biết bước nhanh hơn.
Vừa rời khỏi đại sảnh, cô thả lỏng một cái. Nói thật, cô ghét nơi đông người, nên nơi này làm cô thích ứng không được, nhưng mà đành phải ở đây đợi tế điển kết thúc, lúc đó cô sẽ về địa phủ với Hades của cô.
Persephone vội vàng đi ra khỏi thần điện, bước chân vào khu vườn của thần giới. Nơi này cây cỏ xanh tươi, vừa vặn có thể che dấu bóng dáng của cô, cô ngồi tránh mặt ở một gốc cây to.
Một lát sau, Apollo liền đuổi theo nơi cô từng đứng, hắn đứng ở cửa nhìn xung quanh một lát rồi đi đến phía Persephone. Trời ạ! Không cần tới đây, không cần tới đây! Persephone hô to trong lòng. Nếu gặp hắn ở đây cô sẽ khó chịu, nhưng mà ông trời giống như không nghe lời cô cầu nguyện, hắn giống như biết cô ở đây hay sao mà cứ tiến tới một cách chậm rãi.
Ngay lúc Apollo cách Persephone một thước, một đôi mắt cá chân tinh tế của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện ở cạnh Persephone, ngay lập tức cô ta che chắn cái cây mà Persephone đang trốn ở phía sau.
“Ngươi cũng đến ngắm trăng sao?” Thanh âm nhẹ nhàng giống như gió biển.
“Thì ra là ngài, hoàng hậu của biển cả” Khẩu khí của Apollo vô cùng cung kính.
Hoàng hậu của biển cả? Vợ của Poseidon? Bà ấy sao lại ở đây? Persephone che miệng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tối nay
ánh trăng rất đẹp, nhưng mà ngươi có vẻ rất vội, đã xảy ra việc gì sao?” Hoàng hậu của biển cả dịu dàng lên tiếng.
“Thật ra… Ta đang tìm người, ngài có thấy nữ thần mùa xuân ở đâu không?”
Không cần! Trăm ngàn lần đừng nói cho hắn biết tôi đang ở đây! Persephone hét lớn trong lòng.
“Nữ thần mùa xuân sao? Ta nhìn thấy nàng vừa đi về hướng đông của khu vườn Olympus này”
“Thật sao? Cảm ơn ngài” Apollo vui vẻ bước đi.
Persephone thở một hơi, ngồi phịch xuống đất! Cô được cứu rồi!
Một cánh tay trắng nõn xuất hiện trước mắt cô. Persephone cầm theo bản năng, sau đó đối phương dùng sức kéo cô đứng dậy.
“Cảm ơn ngài, đây chính là đại ân đó” Persephone vội vàng nói lời cảm ơn, nở nụ cười dịu dàng.
“Không cần khách khí” Đối phương cười một cái “Ta biết là ngươi đang trốn người khác, nhưng mà ta không nghĩ đó là Apollo”
“…” Persephone cười khổ nhìn cô gái đối diện, không biết nói gì với cô ấy.
Đó là một người rất xinh đẹp. Persephone cảm thán trong lòng, đột nhiên phát giác từ ngữ của mình quá ít ỏi, không thể nào hình dung được vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy hoàn toàn khác với các nữ thần, các nữ thần kia cso thể rất đẹp, nhưng người trước mắt lại có một “mùi vị” thoát tục. Tuy rằng cô ấy không diễm lệ như Aphrodite, không có tự tin như Athena hay trong trẻo lạnh lùng như Artemis, nhưng trên người lại mang một chút gì đó bí ẩn. Cứ như biển cả xanh thẳm, tươi mát, thanh cao mà lại hay thay đổi.
“Ta là Amphitrite” Cô gái đối diện Persephone vươn tay, cô cầm theo phản xạ, sau đó cô đột nhiên cảm thấy kì lạ, vì sao cô ấy lại dùng loại chào hỏi hiện đại này? Giống như nhìn thấy điểm nghi hoặc của Persephone, Amphitrite buông tay nở nụ cười kỳ dị.