Tẩm cung lớn như vậy chỉ có Persephone và Hades. Nhìn hắn nhăn mày cùng với hai má tái nhợt, lòng Persephone đau như bị đao cắt. Cô ôm lấy đầu hắn, làm cho hắn rúc vào lòng của mình.
“Hades… Hades…” Cô nói nhỏ vào tai hắn.
Hades chậm rãi mở mắt nhìn vợ của mình, vẻ mặt giống như một đứa trẻ vô dụng. Persephone chưa từng thấy hắn yếu ớt như vậy, vẻ mặt đó làm cô tan nát cả trái tim.
“Persephone…” Hắn vươn tay muốn đụng vào mặt cô, nhưng hắn không còn chút sức lực, Persephone cầm tay hắn đặt lên má của mình.
Một cỗ đau thương vô hình đang cào trong cô, làm cho cô muốn khóc thật to, nhưng cô biết bây giờ cô không thể khóc, đây không phải là lúc để khóc, cô phải thuyết phục Hades đến Olympus chữa thương. Vì thế, nước mắt trong mắt cô bị kiềm lại, nở một nụ cười nhìn hắn.
“Hades, chàng nghe em nói, mũi tên làm chàng bị thương là do Hephaistos rèn ra, chàng bây giờ phải đến Olympus chữa thương”
Ánh mắt Hades lóe lên tia khó hiểu, ngay lập tức lắc đầu.
“Không……” Hắn cắn răng.
Persephone biết hắn sẽ không chịu, nhưng bây giờ chỉ còn hai đường chết hoặc sống, dù hắn không muốn cô cũng ép hắn phải đi.
“Hades, chàng biết em không biết chàng ghét Olympus sao? Tuy rằng em cũng như chàng, ghét nơi đó, nhưng đây là tình thế bắt buộc, chúng ta phải đi bước này, vết thương của chàng càng lúc càng chuyển xấu” Cô nhìn mũi tên vàng trước ngực hắn, ánh sáng của nó càng lúc càng chói mắt, giống như cái lọ hấp thu sức mạnh của Hades.
“Đừng thuyết phục ta nữa…” Hắn thở dốc “Ta sẽ nghĩ cách”
“Nghĩ cách?” Đến lúc này hắn vẫn bướng bỉnh như vậy?
“Hades, chàng muốn em chết mới vừa lòng phải không? Nếu lúc bình thường, cho dù chàng muốn em cũng không cho chàng đến Olympus, nhưng bây giờ chàng bị Atlas làm bị thương lại trúng mũi tên vàng của Hephaistos nữa. Bây giờ chàng gần như chết rồi, Hades, chàng nghĩ gì vậy?”
Persephone thật sự không muốn tức giận với người bị thương, nhưng nhìn hắn gần như mất đi linh hồn, bộ dạng này làm cô khó chịu, cô hận không thể tát hắn mấy cái. Hắn có biết tâm trạng của
cô bây giờ thế nào không?
Ánh mắt Hades hiện lên ý cười.
“Hades, em nói cho chàng biết, nếu chàng không đi Olympus chữa thương, em sẽ rời khỏi chàng, em không thèm một cái thi thể, còn có…, còn có, nếu chàng chết, em sẽ tìm một người đàn ông khác để cưới. Hơn nữa sẽ tìm người đẹp trai hơn chàng, cũng có sức quyến rũ như chàng, em thấy Apollo cũng được…”
Persephone nói liên thanh, ngay cả việc cưới chồng thứ hai cũng nghĩ tới. Cô lần nay rất vội, cô đành phải dùng cách khích tướng này để Hades đồng ý đi chữa thương. Qủa nhiên, bị cô uy hiếp, khuôn mặt Hades càng tái nhợt.
Hắn dùng sức bắt lấy tay của cô, làm cô đau đến mức kêu thành tiếng.
“Persephone, em dám?” Hắn tức giận.
“Tại sao em không dám? Dù sao chàng cũng không muốn chữa thương, chàng không thèm quan tâm đến bản thân mình, tại sao em phải để ý? Sống chết của chàng liên quan gì đến em?”
Persephone lạnh lùng nói, sau đó không thèm nhìn hắn.
Hades im lặng, hắn chậm rãi vươn tay đem mặt của cô đối diện mặt của hắn.
“Ta chỉ biết… Em sẽ không lạnh lùng như vậy” Hắn đau lòng lau nước mắt của cô.
“Persephone, nước mắt của em là thứ mà ta sợ nhất, ta nghe lời em, đi đến Olympus chữa thương, em đừng khóc…”
Persephone rơi nước mắt. Chết tiệt! Cô quên mất việc hắn sợ cô khóc, làm hại nãy giờ cô ở nơi này giả kiên giả cường!
Nhìn hắn cuối cùng cũng đồng ý, lo lắng trong lòng cô thả xuống, cô nhẹ nhàng đặt đầu của hắn xuống giường.
“Hades, chàng ngủ một lát, em đi chuẩn bị xe ngựa cho chàng”
Hades mệt mỏi gật đầu, sau đó ngủ.