Khúc tình ca vang lên, Triệu An Ngữ xuất hiện như một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, mang theo nụ cười hạnh phúc, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông cô yêu nhất.
Cô và Doãn Khiên quen biết rồi yêu nhau đến nay vừa tròn mười năm, chặng đường đủ dài để cả hai thấu hiểu nhau.
Triệu An Ngữ cho rằng bản thân đã tìm được chân mệnh của cuộc đời mình, chấp nhận cùng anh vun đắp tương lai.
Ở đầu bên kia ánh mắt Doãn Khiên dịu dàng, chăm chú nhìn cô dâu của mình.
Chờ Triệu An Ngữ tới gần, tiến lên vài bước đón lấy tay cô, khom người hôn nhẹ lên mu bàn tay mềm mại.
Dưới tiếng vỗ tay chúc phúc của quan khách hai bên gia đình, Triệu An Ngữ cùng Doãn Khiên trao cho nhau những lời hứa hẹn.
"Cô dâu Triệu An Ngữ, dù ốm đau hay nghèo khó vẫn mãi ở bên cạnh chú rể Doãn khiên?"
Triệu An Ngữ rạng rỡ nhìn Doãn khiên cất lời:
"Tôi..."
"Đoàng."
Triệu An Ngữ chưa kịp nói lời đồng ý, thì bỗng ở đâu có tiếng súng vang lên, khiến cả hội trường náo loạn.
Trong lúc mọi người còn đang hoảng hốt, cánh cửa chính bị ai đó mở toang ra, thân ảnh cao lớn bất phàm xuất hiện.
Người đàn ông khoác trên thân mình trang phục quân nhân bắt mắt, vẻ mặt uy nghiêm tỏa ra hơi thở giận dữ.
Triệu An Ngữ nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, theo phản xạ đứng nép sau lưng Doãn khiên.
Khi mọi người còn đang ngầm suy đoán mục đích xuất hiện của người đàn ông lạ mặt này là gì? Anh ta thong dong sải bước, chẳng mấy chốc đã tới chỗ Triệu An Ngữ.
"Phát súng kia là do anh bắn?" Doãn khiên trừng mắt nhìn người trước mặt, giọng điệu ta đây hỏi.
Bạch Kính Xuyên khinh bỉ không thèm để ý tới Doãn Khiên, đẩy anh ta qua một bên, không nói không rằng, cứ thế nắm cổ tay Triệu An Ngữ kéo đi.
"Bạch Kính Xuyên thả tôi ra." Triệu An Ngữ cả kinh, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay cứng rắn như thép ấy.
Nghe cô gọi cả họ cả tên mình, Bạch Kính Xuyên bỗng dừng bước, cười khẩy: "Ngữ Ngữ hóa ra em còn nhớ tên tôi đấy."
"Hôm nay là ngày tôi kết hôn, có gì để nói sau được không? Tôi không biết anh về, không chuẩn bị thiệp mời, ở đây tôi mời anh ở lại uống rượu mừng với chúng tôi." Triệu An Ngữ cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng nói.
"Rượu mừng? Em nói ly đó tôi phải uống thế nào?" Bạch Kính Xuyên đau lòng cười lớn.
Cô dâu đáng lẽ ra là của anh, giờ lại phải trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác sao?
"Chú Triệu thấy sao?" Bạch Kính Xuyên ngừng lại đôi chút, rồi hướng xuống dưới, nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn coi mình như vô hình lên tiếng.
Triệu Anh gượng gạo, hồi lâu vẫn chưa đưa ra câu trả lời.
Cảm xúc ông ta lúc này đây cực kỳ khó chịu mà không thể phát ti3t.
Đám quan khách cùng vợ chồng nhà họ Doãn đồng loạt nhìn Triệu Anh dò hỏi.
Triệu Anh sợ Bạch Kính Xuyên làm căng, sẽ khiến cho bản thân mất mặt, đành lại gần đặt tay lên vai anh ta, thân tình nói: "Thấy cháu ta rất vui, Kính Xuyên việc này là nhà ta có lỗi với cháu, chuyện cũng đã lỡ rồi, hôm khác ta sẽ đích thân tới nhà họ Bạch tạ tội."
"Bác Triệu cháu vẫn biết xưa nay bác không hề thích mối hôn sự này, gia đình cháu bao đời thư hương không xứng với gia đình bác, nhưng đây là hôn ước do ông nội sắp đặt, bác làm như vậy không phải thất hứa sao?" Bạch Kính Xuyên khí thế bừng bừng nói.
Xét về góc độ môn đăng hộ đối, nhà họ Bạch không thực sự không xứng với nhà họ Triệu giàu có, tầng lớp chênh lệch quá xa, nhưng vì ông nội hai nhà là bạn vào sinh ra tử, muốn thân càng thêm thân, nên đã đặt ra giao ước.
Nay bọn họ lại làm trái lời hứa năm xưa, gả con gái cho gia đình khác, đây không phải là thấy giàu khinh nghèo sao?
"Hôn ước? Ông Triệu thế này là thế nào? Con gái ông đã có hôn ước với người ta, còn gả cho con trai tôi, đây không phải là lừa gạt à?" Bên kia Ông Doãn đập bàn một cái bụp, nổi cơn thịnh nộ chất vấn.
"Ông thông gia, chuyện không phải như ông nghĩ đâu." Triệu Anh vội vàng giải thích.
"Kính Xuyên, chúng ta nhận được tin cháu đã tử trận, chẳng nhẽ cháu An Ngữ cả đời cô quạnh sao?"
Bạch Kính Xuyên nhếch miệng khinh bỉ, anh chỉ mất tích khi đang làm