Ánh chiều tà lặng lẽ chiếu qua ô cửa sổ sát đất, hắt lên sườn mặt đậm nét cô quạnh của Triệu An Ngữ.
Đã qua ba giờ đồng hồ trôi qua, kể từ khi Bạch Kính Xuyên cưỡng ép đưa tới nơi này, Triệu An Ngữ không còn làm loạn, nhưng lại chẳng nói nói chẳng rằng, cuộn người ngồi bên cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn vào điểm không xác định.
Lâm sĩ quan đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn Lục Trị dò hỏi: "Phu nhân hả?"
"Lâm sĩ quan tôi cũng như anh thôi không biết gì đâu." Lục Trị lắc đầu, chuyện của tư lệnh sao anh ta dám tò mò chứ, sai gì làm ấy thôi.
Lâm Tường nhướng mày: "Như tôi sao được? Tôi đây lần đầu thấy tư lệnh để ý tới phụ nữ đấy."
Anh ta theo Bạch Kính Xuyên đến nay vừa tròn năm năm, không nói tới chức vị lãnh đạo cấp cao, chỉ bàn đến vẻ ngoài xuất chúng cũng đã lấy lòng biết bao nhiêu cô gái, vậy mà dáng vẻ thủ trưởng lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ, không gần nữ sắc.
Nay thấy anh ta vì một người phụ nữ mà thay đổi cảm xúc đến vậy, làm Lâm Tường không khỏi kinh ngạc, cũng nổi lòng tò mò muốn biết người phụ nữ chạm được tới trái tim Bạch Kính Xuyên, rốt cuộc ưu tú đến mức nào.
Nhưng theo như anh ta quan sát, thì người phụ nữ này không thích tư lệnh của anh thì phải.
Lâm Tường đẩy đẩy vai Lục Trị tiếp tục nói:
"Cậu vào hỏi xem cô ấy có muốn ăn gì không? Nhìn dáng vẻ cô ấy xem giống như người bị bệnh vậy."
"Cô ấy không trả lời tôi." Lục Trị lùi về sau vài bước thẳng thừng từ chối.
Lâm Tường lườm Lục Trị, chẳng trách làm mãi mà vẫn chưa được thăng chức, không hiểu ý gì hết.
Anh ta kéo Lục Trị lại đẩy về phía trước: "Vào nói vài lời giúp tư lệnh đi."
Lục Trị mơ hồ chỉ vào mình: "Tôi? Sao có thể?"
Lâm Tường thở dài: "Cậu xem bộ dạng tôi thế này có thích hợp không?"
Trên mặt Lâm Tường có một vết sẹo dài khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi, chưa mở miệng đã dọa người ta rồi còn lòng dạ để nghe sao?
Lục Trị nhăn mặt, nghi ngờ Lâm sĩ quan có phải đang giăng bẫy anh ta không? Con người tư lệnh thế nào chứ? Còn cần bọn họ làm thuyết khách sao?
Dưới hành động cổ vũ nhiệt tình của Lâm Tường, Lục Trị chậm chạp bước đến gần Triệu An Ngữ.
"Cô Triệu, ngoài kia chúng tôi có bánh ngọt cô có muốn ăn không?"
Triệu An Ngữ không rõ có nghe thấy hay không, vẫn lạnh nhạt như băng ngồi đó.
"Cô Triệu tôi biết tâm trạng hiện giờ của cô không tốt, nhưng tôi vẫn có vài lời muốn nói, thủ trưởng so với người đàn ông kia tốt hơn rất nhiều, hắn ta..." Lục Trị nhìn cô vài lần, hạ quyết tâm nói.
"Ra ngoài." Nghe Lục Trị nói xấu Doãn Khiên, Triệu An Ngữ liền nổi cấu, lớn tiếng đuổi người.
Lục Trị vốn có phần nhút nhát, sợ vị phu nhân tương lai này ghi thù, mới bị mắng đã co chân bỏ chạy.
Lâm Tường nhìn Lục Trị vừa vào đã ra nghi hoặc hỏi: "Cậu đã nói chưa?"
"Mới nói được một nửa, cô ấy đã cáu gắt, nói hết chắc bị ăn dép mất." Lục Trị ấm ức nói.
Không phải tư lệnh sai cậu ta đi điều tra về Doãn Khiên sao? Tên đó ngoài mặt tưởng chừng tử tế lắm, ai biết bên trong có bao nhiêu thối nát, đúng là khi yêu vào thường mù quáng, không nhìn ra thứ khác nữa.
Bạch Kính Xuyên từ đồn công an trở về, đi tới phòng khách mà hai người kia vẫn chưa phát hiện, đăm chiêu thì thầm to nhỏ.
Anh khẽ hắng giọng một tiếng nói: "Hai cậu về nghỉ ngơi được rồi."
Lâm Tường cùng Lục Trị phút chốc đều giật mình, đến thở mạnh cũng không dám, đứng yên tại chỗ, cho tới khi Bạch Kính Xuyên đi vào phòng bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, người này nhìn người kia rời đi.
Tiếng bước chân gần trong gang tấc lần nữa truyền vào tai, sắc mặt Triệu An Ngữ khó chịu quay đầu lại: "Tôi đã nói cút ra ngoài rồi mà."
Khi biết người tới là Bạch Kính Xuyên, đôi mắt cô mở to vạn phần kinh ngạc, dường như có rất nhiều câu hỏi không lời giải đặt ra trong đầu, sau đó ghét bỏ lập tức rời mắt đi chỗ khác.
"Bọn họ làm em không vui?" Bạch Kính Xuyên không quan tâm dáng vẻ chán ghét dành cho mình trong đôi mắt xinh đẹp đó, ngồi xuống bên cạnh Triệu An Ngữ ân cần hỏi.
"Anh mới là nguyên nhân khiến tôi không vui, chẳng nhẽ anh không biết?" Triệu An Ngữ vô cùng ngứa mắt với cái kiểu giả tạo của Bạch Kính Xuyên, bực bội gằn giọng.
Anh ta về