Đêm đã về khuya, sương rơi ướt đẫm đôi bờ vai, con đường rộn ràng những âm thanh hỗn tạp dần dần trở nên tĩnh lặng.
Từng đoạn hình ảnh đôi nam nữ ngọt ngào giống như thước phim hiện lên trong đầu cô, dáng vẻ đó là thứ hạnh phúc mà cô cứ ngỡ đẹp đẽ nhất đời mình, giờ lại trở thành mũi tên nhọn đâm nát trái tim mong manh.
Ngày đầu tiên gặp Doãn Khiên, lần đầu cùng anh ta riêng tư gặp gỡ, rồi lời cầu hôn lãng mạn trên không trung...!nhiều kỷ niệm đến vậy hóa ra chỉ là mình cô mơ mộng viển vông.
"Ngữ anh yêu em, cả đời này sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ." Câu nói thủa nào vẫn còn nguyên đó, vậy mà chính anh ta lại là người phản bội trước.
Lời chung thủy mà anh ta đã hứa thật sự quá rẻ mạt rồi.
Là anh ta vì sự xuất hiện của Bạch Kính Xuyên mà biến chất, hay ngay từ đầu đã là một con người xấu xa bẩn thỉu?
Cô tin anh ta như thế, chưa từng nghi ngờ, dù người khác có bóng gió nói anh thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn cho rằng anh ta là người tốt, đến với cô bằng tình cảm chân thành.
Trên đời này thứ đau đớn nhất, không phải là tận mắt chứng kiến người mình yêu thân mật cùng người đàn bà khác, mà là cảm giác hối hận khi lãng phí thời gian tin một người không đáng.
Điện thoại trong túi đã nhiều lần đổ chuông, cô biết là anh ta gọi tới, nhưng lúc này đây cô đã không còn muốn nghe giọng nói đó nữa.
Cô đã đi bao lâu rồi? Đã hoàn toàn thoát khỏi nơi đó chưa? Đôi bàn chân đã thấm mệt, lại chẳng tìm được lý do để dừng lại.
Thật nực cười lắm phải không? Bọn cô mới đăng ký kết hôn được hai ngày đấy.
Anh ta đã thích lăng nhăng như vậy? Sao còn chọn buộc mình vào một cuộc hôn nhân? Anh ta cho rằng cô ngu, vừa có người để ngụy trang với bên ngoài, vừa thỏa thích chơi bời gái gú?
Bỗng nơi lồ ng ngực Triệu An Ngữ đau nhói, nước mắt cầm cự đã lâu vỡ òa trong một khoảnh khắc.
Thân hình cô nhỏ bé, suy sụp quỳ gối giữa vệ đường to lớn, vùi mặt vào hai chân, đem mọi uất ức tổn thương hòa vào dòng nước mắt.
Mà ở phía sau, tất cả nhất cử nhất động của Triệu An Ngữ đều thu vào trong mắt Bạch Kính Xuyên.
Lúc này anh mới bước lên phía trước, ngồi xuống đối diện với cô.
Đôi mắt dịu dàng như nước, đưa tay vén những lọn tóc rối bời buông trên gò má Triệu An Ngữ, ra sau mang tai, nhỏ giọng nói:
"Mỏi chân rồi? Về nhà nhé?"
Triệu An Ngữ không có phản ứng, cô quạnh chìm vào ưu thương.
Thời gian chầm chậm qua đi, đèn xanh đèn đỏ lối tiếp nhau lặp lại nhiều lần, âm thanh nức nở dừng lại, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.
Triệu An Ngữ ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng mọng nhìn vào Bạch Kính Xuyên:
"Anh đang cười nhạo tôi đúng không?"
"Sao có thể?" Bạch Kính Xuyên giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên khóe mắt Triệu An Ngữ.
Anh thương cô còn chưa đủ, sao có thể cười nhạo trên vết thương lòng của cô.
Biết trước đưa cô đến nơi đó sẽ có kết quả này, nhưng Bạch Kính Xuyên không muốn Triệu An Ngữ mãi ngu ngơ sống trong lừa dối.
Con người ai cũng cần trưởng thành, có vấp ngã mới cứng cáp được.
Nét nghi ngờ hiện hữu trên gương mặt Triệu An Ngữ, hiển nhiên cô cũng không tin Bạch Kính Xuyên:
"Không cười cũng mắng, Bạch Kính Xuyên từ lâu anh đã biết bản chất con người Doãn Khiên, lý do gì lại không nói ra?"
"Nói thì thế nào? Mà không nói thì sao? Ngữ Ngữ em có chịu nghe không?"
Một người trao trọn trái tim, người còn lại luôn nhìn bằng đôi mắt oán giận chán ghét, cô sẽ chọn tin ai đây? Anh sống đến từng này tuổi, đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời, sẽ không làm những việc vô nghĩa thiếu bằng chứng.
Triệu An Ngữ im lặng, dường như mỗi lời anh ta nói ra đều có sức nặng, khiến cô không có cách nào phản bác.
Quả